Chương 7.2: Nhớ lại chuyện cũ, dũng khí đáng khen (2)

Ngụy Kiến Bình và Trương Hòa cũng không biết từ ở chỗ nào nên đến tòa nhà thông tin hỏi quản lý. Đi đến cửa Đông, cuối cùng cũng tìm được ở một góc nào đó của một tòa nhà mới xây. Tất cả mọi người oán giận phòng học khó tìm, tọa đàm sao lại chọn nơi khó tìm như vậy chứ.

Trương Hòa ngồi xuống hàng cuối cùng, Ngụy Kiến Bình cũng đi theo anh. Chung Bút một người cũng không quen biết, đứng đực ở đó không biết nên đi đâu, mờ mịt nhìn xung quanh, trong lòng hốt hoảng. Ngụy Kiến Bình thấy vậy, vội vàng vẫy tay: "Lại đây, ngồi cùng bọn tôi này." Tâm tư anh ta tinh tế tỉ mỉ, dịu dàng săn sóc, rất biết chăm sóc người khác, hoàn toàn tương phản với tính cách của Trương Hòa.

Chung Bút mừng rỡ, vội vàng chạy tới ngồi xuống. Buổi tọa đàm bắt đầu, tất cả mọi người có vẻ không yên lòng. Chung Bút thuận miệng bắt chuyện vài câu, chỉ vào Trương Hòa bắt đầu nói lời khách sáo: "Ngụy Kiến Bình, anh ấy tên gì vậy?"

Ngụy Kiến Bình thật sự rất tốt tính, người tròn như hạt đậu nói cho cô biết toàn bộ: "Cậu ấy hả? Là thiên tài của Quang Hoa, học quản lý tài chính. Về phần tên gì thì cậu tự mình hỏi cậu ấy đi."

Trong lòng của Chung Bút nói thầm là anh ta thật sự biết điều, vội vàng vươn người đè lên người Ngụy Kiến Bình, vỗ bả vai Trương Hòa hỏi: "Bạn học, tôi là hội viên mới gia nhập, tôi tên Chung Bút, cậu tên gì?"

Trương Hòa thấy cả người cô đè lên trên người Ngụy Kiến Bình, tư thế thân mật, không thích cô tùy tiện như vậy, có chút không vui, không trả lời, cầm quyển sách đưa cho cô.

Chung Bút đυ.ng phải cái đinh lạnh, có chút ngượng ngùng, nhận lấy nhìn xem, là {Nguyên lý kinh tế học}, bên trên sách viết hai chữ "Trương Hòa". Mở ra, toàn bộ đều là con số, biểu đồ, ký hiệu, thuật ngữ chuyên nghiệp, nhất thời choáng váng, vội vàng khép lại.

Sự lạnh nhạt của đối phương rõ ràng như vậy, cô không dám đến gần nữa, quyết định nói bóng nói gió hỏi Ngụy Kiến Bình: "Cậu ấy năm mấy?"

Ngụy Kiến Bình cười nói: "Nghiên cứu sinh, cũng sắp tốt nghiệp rồi."

Chung Bút rất giật mình, cô cho rằng anh còn tân sinh viên, không nghĩ tới đã là lão cán bộ, quả nhiên không nên trông mặt mà bắt hình dong. Ngụy Kiến Bình lại nói tiếp một câu: "Mười chín tuổi."

Cùng tuổi với Chung Bút.

Cô càng giật mình, miệng hồi lâu cũng không khép lại được, Ngụy Kiến Bình thở dài: "Cho nên nói, thiên tài trên thế giới vẫn có, chỉ là chúng ta quá bình thường." Không thể so sánh. Bắc Đại là một trong những trường đại học cao cấp tốt nhất cả nước, nhiều ngọa hổ tàng long, thiếu niên thiên tài cũng không hiếm lạ.

Trương Hòa thấy bọn họ tựa đầu vào một khối rì rầm nói chuyện riêng, có chút mất hứng, thấp giọng quát: "Hai người còn nghe tọa đàm hay không?"

Sỡ dĩ Trương Hòa vẫn không nóng không lạnh đối với Chung Bút, chính là bởi vì mỗi lần Chung Bút đều lấy Ngụy Kiến Bình hoặc là những người khác làm cái cớ, thế cho nên anh cũng không dám có suy nghĩ không an phận.

Mà bên Chung Bút, da mặt cô mặc dù dày, nhưng chủ động quyến rũ đàn ông cũng đủ cho cô xấu hổ, trước đó đương nhiên phải chuẩn bị đủ loại lý do, nếu không bắt chuyện được cũng có thể có một bậc thang đi xuống. Hai người cách một bức tường thăm dò lẫn nhau, càng thêm đoán không ra tâm tư của đối phương, bởi vậy vẫn bị vây trong trạng thái mập mờ không rõ.

Ở tuổi đó, hai người bọn họ luôn cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất, khát vọng yêu và được yêu, nhưng lại không dám dễ dàng vượt qua giới hạn một bước.

Một ngày cuối thu, trời trong xanh gió mát, xã đoàn tổ chức hoạt động du lịch. Chung Bút vốn không định đi, sau đó trong lúc vô tình nghe được Trương Hòa cũng sẽ đi, trước khi xuất phát một ngày hoang mang rối loạn chạy tới chỗ Ngụy Kiến Bình báo danh, khóc lóc kể lể xã đoàn không thể bỏ mặc cô. Ngụy Kiến Bình mắng cô mấy ngày hôm trước đi đâu, nhân số đều đã định, đây không phải là làm khó anh ta sao! Cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành phải thêm vào một danh sách khác.

Đoàn người thuê xe đi tới vùng ngoại ô Bắc Kinh, trên đường mọi người chơi trò máy kéo (một loại trò chơi poker), cô và Ngụy Kiến Bình thua, phạt hát tình ca. Hai người hát "Em là một bài hát trong lòng anh", mọi người ồn ào, luôn miệng trầm trồ khen ngợi, rất có ý tứ ghép hai người thành một đôi, lúc ấy Tiểu Vi còn chưa trở thành bạn gái của Ngụy Kiến Bình. Trương Hòa kéo mũ xuống, che mắt, tựa vào đó ngủ, làm như không thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, nghe mà làm như không nghe.

Chung Bút thấy anh lạnh lùng như vậy, ra vẻ không liên quan đến mình, liền mất hứng thú. Không phải chỉ là một thiếu niên đẹp trai thôi sao, giả bộ lạnh lùng thâm trầm cái gì!

Có một môn thể thao là bè tre trên nước, hai người một nhóm. Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, Chung Bút dùng một chút tâm kế, cuối cùng được như nguyện cùng một đội với Trương Hòa. Trương Hòa chống sào trúc nhẹ nhàng đẩy, bè trúc lắc lư trôi đi. Chung Bút đứng ở phía trên hưng phấn nhảy nhót.

Non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, không khí trong lành, tinh thần cô không khỏi hưng phấn, hít một hơi thật sâu, giang hai tay ra và đọc một câu: "Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng." Trương Hòa thấy cô vui vẻ đến có chút quá mức, chẳng biết vì sao, có chút bực mình, dựa vào cái gì anh phải làm cu li? Càng muốn làm hỏng hứng thú của cô, liền hỏi: "Biết bơi không?"

Chung Bút lè lưỡi lắc đầu. Anh gật đầu, nói như không liên quan đến mình: "Tôi cũng không biết bơi." Sau đó bỏ thêm một câu: "Tôi cũng sẽ không chèo thuyền."

Chung Bút sửng sốt, vội hỏi: "Vậy rơi xuống nước làm sao bây giờ?"

Nước thoạt nhìn rất sâu. Trương Hòa liếc cô một cái: "Xem mà làm."

Đầu Chung Bút rơi ba vạch đen, không khỏi có chút lo lắng.

Nào biết một câu thành sấm.