Chương 6.3: Tội lỗi không thể tha thứ (3)

Chung Bút hoàn toàn không ngờ cô ta sẽ làm như vậy, nhất thời sợ đến ngây người, ngay cả tránh né cũng quên mất. Chỉ chốc lát sau, tóc ướt hết, rượu tí tách rơi trên mặt, trên vai, trên người, tiện đà nhỏ xuống mặt đất, cảm giác như là máu tươi ào ạt chảy ra từ một bộ phận nào đó trên cơ thể, khó chịu đến toàn thân đều co rút.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt hơn nửa ngày cũng không lấy lại được tiêu cự. Thấy chung quanh đông đảo ánh mắt nhìn cô, tựa hồ đều cảm thấy vô cùng sảng khoái, sắc mặt của cô trong nháy mắt tái nhợt, âm thầm túm lấy góc áo của mình. Chung Bút, Chung Bút, nhịn một chút, nhịn một chút, chuyện cỏn con này thì tính là gì?

Con ngươi đen kịt phản chiếu cảm xúc trong lòng, xấu hổ, chật vật, khó xử, đau lòng, khổ sở, sợ hãi, không nơi nương tựa...

Cô đã nếm qua rất nhiều khổ sở không thể nói, nhưng chưa từng chịu nhục nhã như thế trước mặt mọi người. Nước mắt có thể cố nhịn nhưng cô không khống chế được, thân thể không tự chủ được run rẩy, móng tay cắm vào da thịt, dùng hết toàn lực ép buộc mình phải bình tỉnh.

Cô cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, mở túi xách ra, đưa lưng về phía mọi người, lấy khăn giấy ra lau mặt, mười ngón tay run rẩy, gần như không nhấc tay lên được. Muốn chết, cũng không thể chết ở chỗ này, mất mặt xấu hổ cũng phải nhịn, bất luận như thế nào cũng phải nhịn!

Người xung quanh thấy biến cố này, trừng to mắt, rất giật mình nhưng không có ai tiến lên giải vây, bao gồm người có tính cách ôn hòa như Ngụy Kiến Bình. Nhưng có người thở dài: "Ai…" Thấy Chung Bút cố nén nước mắt yên lặng chịu đựng, không phải không đồng tình, chỉ là không biết nên đồng tình như thế nào.

Trương Hòa ném microphone xuống đất, rầm một tiếng thật lớn, mọi người hoảng sợ. Anh nhìn Viên Lam, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt cực kém, giọng nói luôn bình thản đã trở nên sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo.

Chung Bút sợ phiền phức, vậy cô sẽ càng không có chỗ đứng ở trong lòng mọi người, vội nói: "Không có việc gì, không có việc gì, nhất thời lỡ tay mà thôi." Bởi vì ẩn nhẫn nên giọng nói của cô đã trở nên khàn khàn, giọng mũi nồng đậm. Cô đứng lên, quay lưng đi: "Em đi đây, mọi người tiếp tục đi." Cả người cô sắp sụp đổ, nếu ở lại đây thêm một giây nữa, cô không biết mình còn có thể nhịn được nữa hay không. Chẳng lẽ cô hạ tiện như thế, đưa tới cửa cho người ta chà đạp?

Nhưng Viên Lam cũng không nhận ân tình của cô, ngửa đầu nói: "Tôi hắt." Cô dám làm sẽ không sợ thừa nhận.

Ánh mắt của Trương Hòa trở nên lạnh lẽo, nhìn cô ta, từng bước từng bước đi tới: "Vì sao?"

"Một số người cần nhận được một bài học."

"Không ai cần cậu dạy dỗ, mà cậu cũng không phải Thượng Đế, có được quyền phán quyết chúng sinh." Anh ôm lấy Chung Bút sắp ngất xỉu, nhìn một vòng trong sân, gằn từng chữ: " Trước đây tôi cũng giống như mọi người, cảm thấy cô ấy không thể tha thứ.Thế nhưng, khi chân tướng mọi việc từng chút được sáng tỏ, rắc rối phức tạp trong đó cũng không phải đúng sai đơn giản là có thể phán quyết."

Chẳng biết vì sao, trong giọng nói của anh lại có chút thê lương. Có đôi khi suy bụng ta ra bụng người, đổi vị trí tự hỏi, sẽ càng dễ dàng cởi bỏ đau khổ dây dưa khúc mắc, anh cũng rất nhiều năm sau mới hiểu được đạo lý này.

Có người trời sinh đã có tất cả, có người lại vì ba bữa cơm ấm no mà trả giá gian khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Cuối cùng Chung Bút cũng thất thanh khóc rống lên, nằm sấp trước ngực của Trương Hòa không ngẩng đầu lên được, đau đớn đến sụp đổ, nức nở nói: "Không, tôi sai rồi. Tôi yêu hư vinh, phản bội, hèn nhát không có năng lực, ý chí không đủ kiên định. Chén rượu hôm nay, tôi đáng bị như vậy." Cô có lỗi với Trương Hòa, nhưng không có nghĩa là có lỗi với người khác.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều có chút không đành lòng, ngay cả người khởi xướng là Ngụy Kiến Bình cũng cảm thấy mình làm quá đáng. Anh ta bênh vực kẻ yếu cho bạn bè, liệu có vả mặt nhầm không?

Viên Lam lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ bị người ta quát lớn vào mặt như vậy, nhất thời đỏ mắt, tức giận nói: "Tôi đâu có làm sai? Ngay cả chính cô ta cũng nói cô ta đáng bị trừng phạt."

Ngụy Kiến Bình không nghĩ tới chuyện lại nháo lớn đến như vậy, chẳng qua anh ta chỉ muốn dạy cho Chung Bút một bài học mà thôi, bây giờ nếu làm không tốt, bạn học cũ nhiều năm chỉ sợ sẽ trở mặt thành thù. Anh ta vội vàng kéo Viên Lam vẫn đang không phục, dàn xếp ổn thỏa: "Cậu say rồi, tôi đưa cậu ra ngoài hít thở không khí trong lành."

Không biết là ai nhẹ nhàng nói một câu: "Chúng ta không phải là hóa thân của đạo đức." Không nên dễ dàng phán tội ai. Ai đúng ai sai, nếu thay đổi vị trí cho nhau, đáp án hoàn toàn tương phản.