Chương 5.2: Trong mộng của mỗi người phụ nữ đều có một Trương Hòa (2)

Tửu lượng của cô vốn không tệ, chỉ vài ly như vậy làm sao có thể say? Chẳng lẽ là rượu không say người người tự say?

Trương Hòa vừa nghe cô nghiền ngẫm từng chữ liền đau đầu: "Mượn rượu giải sầu càng sầu." Giọng nói của anh vẫn gọn gàng như vậy, vẫy tay gọi phục vụ: "Cho một ly sữa nóng."

Cô lập tức từ chối: "Em không muốn sữa nóng, em muốn vodka." Giờ phút này trong lòng cô rất buồn bực, không biết nên phát tiết như thế nào.

Trương Hòa liếc cô: "Em ngoan ngoãn ngồi đó cho anh."

Chung Bút tự nhiên không thuận theo, chống bàn đứng lên, muốn cướp lại. Trương Hòa đứng dậy đè vai cô xuống không cho cô nhúc nhích. Cô giãy dụa không được, dứt khoát uống rượu điên cuồng, tay siết chặt, ôm lấy eo anh, cả người chui vào trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực anh.

A, mùi vị từ lâu đã không ngửi được. Cô cảm thấy mình như nằm mơ, trong nháy mắt giống như trở lại cảm giác rung động thời niên thiếu.

Trương Hòa lạnh mặt đứng ở đó: "Em đang làm gì vậy?"

Chung Bút như cười như không: "Lập tức anh sẽ biết." Đôi môi đỏ mọng hôn lên xương quai xanh của anh. Yêu nghiệt này, ở khách sạn cô đã muốn làm như vậy, cô cảm thấy như đang nằm mơ, có lẽ cô thật sự say không hề nhẹ.

Cả người Trương Hòa run lên, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi người mình: "Em uống say rồi."

Chung Bút nhướng mày, một đôi mắt hoa đào nhỏ chuyển động nhìn mặt anh, mặt mày chứa đầy tình ý: "Anh nói em say vậy thì em say thật rồi!"

Anh không phải là Liễu Hạ Huệ có người đẹp ngồi ở trong lòng mà tâm không loạn, rốt cục chịu không nổi, một tay đặt ở trên lưng cô, kéo cô về phía mình, một tay giữ chặt gáy của cô, cúi đầu hôn xuống. Hơi thở cô phả vào mặt anh, nhẹ nhàng, tê dại lại ngứa ngáy. Không khí lạnh lướt qua, một lạnh một nóng, băng hỏa dung hòa làm người ta vừa động tâm vừa khó nhịn lại vừa luống cuống. Chung Bút không nghĩ tới trong nháy mắt anh từ bị động lại chuyển thành chủ động, cô ngượng ngùng muốn trốn đi.

Trương Hòa tiến lại gần nhưng cô như cố ý làm khó anh, quay mặt đi nơi khác, muốn lắm nhưng giả vờ từ chối. Trương Hòa làm sao có thể để cô trốn được lần nữa! Tay phải đặt lên bàn, thừa dịp cô đang kinh ngạc, đầu lưỡi mềm mại của anh trượt vào bên trong khoang miệng của cô, giống như rắn nhỏ linh hoạt ở trong miệng cô tùy ý du tẩu, chua xót lẫn ngọt ngào, phảng phất như nước chanh ngon miệng.

Chung bút thở hổn hển, không thể hô hấp, đôi mắt khép hờ.

Trương Hòa cũng không khá hơn chút nào, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bao phủ một tầng đỏ ửng, tim đập như sấm, cả người khô nóng. Anh vội vàng uống một ngụm rượu, hơi lạnh từ đá lướt qua đầu lưỡi làm anh thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn người phụ nữ ở trước mắt còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, ánh mắt còn mờ mịt, bộ ngực kịch liệt phập phồng, xinh đẹp như đào lý, kìm lòng không đậu lại tiến tới, lưu luyến hôn lên khóe môi chứ không dám tiến sâu hơn một lần nữa.

Anh không thể vượt qua khuôn phép.

Chung Bút ôm lấy cổ anh. Trương Hòa lại giãy dụa rời khỏi cô, tay cầm chặt lấy góc quần: "Em và Tả Tư lập tức ly hôn đi, anh sẽ sắp xếp luật sư ở bên Hồng Kông cho em. Bây giờ anh đưa em về khách sạn trước." Anh là đàn ông, không thể vào lúc này vượt qua khuôn phép được.

Lời này giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, lửa gì cũng tắt, toàn thân Chung Bút toát ra mồ hôi lạnh, rượu cũng tỉnh, cô giống như người phạm lỗi đi theo phía sau anh ngoan ngoãn ra khỏi quán bar. Anh quay đầu, khẽ nhíu mày: "Còn nữa, những quán bar như thế này anh chưa bao giờ đến, cũng hy vọng sau này em cũng đừng đến."

Cô lè lưỡi, âm thầm làm mặt quỷ với anh.

Hai người đi vào bãi đỗ xe ngầm để lấy xe, đối diện vừa vặn có mấy chiếc xe một trước một sau lái vào, xe còn chưa dừng hẳn đã có một nhóm người nhảy xuống, có nam có nữ, kề vai sát cánh, hi hi ha ha cười nói. Trương Hòa kéo Chung Bút đứng ở bên cạnh chờ bọn họ đi qua. Chung Bút tinh mắt, nhìn thấy người đi đầu chính là Ngụy Kiến Bình. Anh ta vẫn giống như trước kia, vẫn là một khuôn mặt to tròn, mắt nhỏ, đầu đinh, lộ ra cánh tay non nớt, dáng người tròn tròn, trắng như củ sen, thay quần áo trẻ em là có thể đi quay quảng cáo sữa bột. Cô vừa định chào hỏi nhưng Trương Hòa lại kéo cô trốn vào trong bóng tối. Chung Bút "A" một tiếng, hai người bọn họ trước kia không phải luôn một bước không rời, rất thân nhau sao? Tại sao lại phải trốn đi?

Cô nào biết Ngụy Kiến Bình hận cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên Trương Hòa sẽ không muốn anh ta nhìn thấy cô.

Quả nhiên là như hình với bóng, tâm linh tương thông, Ngụy Kiến Bình đã đi xa nhưng chẳng biết vì sao đột nhiên quay đầu lại, Trương Hòa tránh không kịp, hai người đứng đối diện nhìn nhau. Anh ta sửng sốt, phất tay bảo mọi người đi trước, ba bước thành hai bước chạy tới, đợi đến khi nhìn thấy Chung Bút đang trốn ở trong bóng tối, anh ta chợt dừng bước, sắc mặt lập tức lạnh xuống, khinh thường nói: "Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi". Giọng nói của anh ta mang theo sự khinh thường và trào phúng.

Câu này có chuyện cũ ở phía sau. Khi Chung Bút và Ngụy Kiến Bình còn đang ở trong câu lạc bộ "Hội nghiên cứu vấn đề tự sát của xã hội", hai người thường xuyên đấu võ mồm đến quên cả trời đất. Câu cửa miệng của Chung Bút là mắng anh ta "ẻo lả, nhăn nhăn nhó nhó không ra dáng". Ngụy Kiến Bình tức giận, không biết từ đâu học được một câu "Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân mới khó nuôi", anh ta ra vẻ hào phóng, không chấp nhặt với cô. Không nghĩ lại gặp mặt cô một lần nữa, trước kia là anh ta nói đùa nhưng lần này thì không.

Ngụy Kiến Bình không có khuyết điểm gì lớn, tính tình nổi tiếng rất tốt, rất ít khi tức giận với người khác, luôn hòa hợp với mọi người, không nghĩ tới cũng sẽ có lúc làm cho người ta khó xử, nói đến nghiến răng nghiến lợi như vậy, xem ra hiềm khích lúc trước đối với cô là khó giải thích.

Chỉ có một câu như vậy cũng muốn đấu với cô? Chung Bút làm bộ như nghe không hiểu: "Thì ra cậu cũng đã đọc qua {Luận Ngữ}. Nhưng mà tôi thất lễ một chút, xin hỏi hai câu phía dưới nói như thế nào?"