Chương 1

Chương 01: Chồng cô đ* vợ tôi rồi, cho nên cô phải kết hôn với tôi

"Này."

"Này!"

"Đồng chí kia."

"Này, nữ đồng chí đằng trước kia ơi."

Chu Đức Âm tay xách giỏ rau, cúi đầu bước nhanh về phía trước. Không biết là con gái cô còn ngủ chưa hay đã dậy rồi, ở nhà còn có mẹ già tật nguyền, chỉ sợ một già một trẻ lại xảy ra chuyện gì.

“Này, tôi đang gọi cô đấy.” Giọng đàn ông càng lúc càng lớn, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần: “Cái nữ đồng chí mặc áo xanh phía trước kia ơi!”

Cố Hoa Trì không kiên nhẫn mà sải rộng bước chân, nhìn thấy người phụ nữ đang ngẩn người kia thì tiến lên giữ lấy cô.

"Tôi gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?"

Bất ngờ bị người giữ chặt, Chu Đức Âm giật mình hoảng sợ, chiếc giỏ rau trong tay cô cũng bị chấn động đến rớt một cây ra ngoài.

Người đàn ông trước mặt này có khuôn mặt tuấn tú, ăn mặc có vẻ như... Là con nhà giàu có, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, dưới ánh mặt trời sáng chói đến khiến người ta đau mắt.

Nhân vật tầm này, nhìn thế nào cũng không phải là kiểu người mà cô có thể quen biết.

"Đồng chí, anh gọi tôi?" Chu Đức Âm nghi hoặc nhìn anh.

Cố Hoa Trì nghiêm nghị nhìn người phụ nữ trước mặt, dung mạo khả ái nhưng lại gầy như que củi, vẻ mệt mỏi trên mặt càng khiến cô trông già đi rất nhiều, lại càng không cần nói đến bộ quần áo đã giặt đến trắng bệch trên người cùng với đôi giày đã mòn vẹt đến lộ cả ngón chân ra kia, nhìn tàn tạ đến nỗi anh ước gì mình không nhìn thấy chúng.

Thôi cứ mặc kệ đi, anh cau mày, vô thức mà thẳng lưng lên, lên tiếng một cách tự phụ:

"Chính là cô đấy."

Anh nhướng mày, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới: "Cô là vợ cũ của thằng rùa con Triệu Đông đúng không?"

Nhắc đến Triệu Đồng, sắc mặt Chu Đức Âm cũng trở nên không tốt: “Chuyện của anh ta không liên quan gì đến tôi cả, chúng tôi đã ly hôn rồi.” Nói xong, cô quay đầu chuẩn bị rời đi.

"Đừng đi vội như thế, người tôi tìm đúng là cô đấy. Tôi là Cố Hoa Trì, Dương Lệ Na là vợ cũ của tôi. Tôi bị thằng Triệu Đông kia nó cắm sừng, cho nên cô phải kết hôn với tôi."

Thần sắc Chu Đức Âm tràn đầy nghi hoặc, cô bị câu nói này của anh làm cho giật cả mình, không nhịn được mà dùng vẻ mặt nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn anh: "Đồng chí, có phải là anh bị kí©h thí©ɧ quá rồi không, hay là anh đến bệnh viện 302 kiểm tra một chút xem sao?"

302 là một bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở vùng này.

Nói rồi cô lại quay người bước đi.

"Kết hôn với tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô 180 đồng để tiêu vặt." Thấy cô dừng bước chân, Cố Hoa Trì tự tin hơn một chút, "Tôi biết cô có một người mẹ già đau yếu, lại mới sinh một cô con gái nhưng nhà họ Triệu lại không nhận, lại chả chịu nhả ra xu nào phí nuôi con cả, công việc cũng bị lừa lấy mất. Cô nhi quả phụ mấy người định sống thế nào đây?"

Cố Hoa Trì giơ tay lên, chiếc nhẫn vàng trên ngón giữa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Ngoài 108 đồng kia, phí nuôi con và tiền tiêu dùng hàng tháng cũng được tính riêng nữa."

Thấy cô do dự, anh nói: "Tôi, Cố Hoa Trì, cũng là người có chút danh tiếng trong trấn này, không đến mức lừa cô đâu."

Trên trời không vô cớ rớt xuống bánh có nhân, Chu Đức Âm nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh tốt bụng như vậy sao, bị người ta cắm sừng mà còn đến cho tôi tiền nữa?"

"Tôi nói rồi, cô kết hôn với tôi đi. Triệu Đông có thể ngủ với vợ tôi thì tôi cũng có thể ngủ với vợ hắn. Tôi còn có thể nuôi con của hắn nữa kìa, để nó gọi tôi là cha."

“Có bệnh.” Cô xoay người đi thẳng.

Nếu mấy năm trước mà Cố Hoa Trì dám nói mấy câu vô nghĩa như vậy thì chắc chắn sẽ bị đưa xuống nông trường để cải tạo rồi.

"Tôi cũng sẽ cho mẹ cô tiền chữa chân, cũng ra tiền nuôi con gái cô. Cô nhìn đồ ăn cô mua xem… Được bao nhiêu hả, một giọt dầu cũng không có, cứ ăn như vậy thì làm sao cô có sữa mà cho con bú bây giờ?"

Vừa nói, anh còn vừa liếc nhìn ngực cô hai lần nữa chứ.

Bà nó, tại sao anh lại cảm thấy cách cả lớp áo mà còn nghe thấy mùi sữa thế nhỉ?

Men theo ánh mắt anh, Chu Đức Âm nhìn đến bộ ngực cao cao của mình. Trong nhất thời, cô đỏ hết cả mặt, chỉ ước gì mình có thể cho anh ta một cái tát, nhưng cô cũng biết anh ta không phải là người mà cô có thể đắc tội được.

Thế nên cuối cùng chỉ mắng một câu: "Đồ lưu manh, khốn nạn." Rồi vòng qua anh mà một đường đi thẳng.