Chương 2: Ép buộc

Một năm sau khi chồng qua đời, từ nhỏ đến lớn Mạnh Nặc Nặc lớn lên trong vại mật chưa bao giờ chịu khổ, thân là một người mẹ, vì con còn nhỏ nên cô đã cố gắng vượt qua.

Ở trong mắt người ngoài, cô vẫn dịu dàng xinh đẹp như vậy, kết hôn sinh con càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của một người mẹ, nhưng bởi vì quá đau lòng khi chồng qua đời nên vóc dáng cô càng mảnh mai thanh tú.

Cô là giảng viên văn học của trường đại học, tính cách mềm mại lễ phép, là hình mẫu người vợ mà đàn ông muốn cưới về nhà nhất.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng bắt đầu được không ít đàn ông theo đuổi, nhưng đều bị cô từ chối vì chưa có ý định bắt đầu một cuộc hôn nhân mới.

Kết thúc một ngày làm việc, Mạnh Nặc Nặc thu dọn đồ đạc chậm rãi bước ra khỏi sân trường, cô muốn đi mua cho con trai một món quà.

Ở ngã tư cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen, biển số xe không nổi bật lắm nhưng là khiến cô có chút ấn tượng — Hình như đó là xe của anh cả Hạ Thành Diễn? Cô có chút đắn đo có biết có phải hay không, còn đang do dự có nên đi lên xem một chút hay không thì cửa sổ bên ghế lái hạ xuống, là lái xe của Hạ Thành Diễn.

“Mợ ba, cậu cả mời mợ lên xe.” Tài xế rất cung kính gọi cô.

Mạnh Nặc Nặc không tiện từ chối, cô gật gật đầu đi tới, từ chối ý định muốn xuống xe mở cửa cho cô của tài xế, cô tự mở cửa sau xe ra.

Ở ngoài xe không nhìn vào được, nhưng trong xe lại lộ ra sự xa hoa khiêm tốn.

Hạ Thành Diễn ngồi ở bên kia ghế sau, sau khi ngồi lên xe, Mạnh Nặc Nặc chỉ cách Hạ Thành Diễn một khoảng trống.

Cô lặng lẽ nhìn Hạ Thành Diễn một chút, kết hôn mấy năm nhưng số lần cô tiếp xúc với anh cả cũng không quá nhiều, chỉ biết công việc của anh cả bận rộn, rất xuất sắc trong công việc.

Thỉnh thoảng cô cũng trò chuyện râm sự với chị dâu ở nhà họ Hạ, nhắc đến chị dâu, trước kia Hạ Thành Tịnh nói với cô chị dâu và anh cả là liên hôn chính trị, gia đình chị dâu là một gia đình chính trị truyền thống, kết hôn nhiều năm mới chỉ sinh cho anh cả một cô con gái sau đó vẫn chưa sinh thêm.

Chị dâu là một người phụ nữ rất truyền thống, cảm thấy phải sinh cho anh cả một đứa con trai để sau này kế nghiệp anh, mấy năm nay đã tốn không ít công sức những vẫn không thành công.

Trước kia Mạnh Nặc Nặc đã được thấy cảnh anh cả và chị dâu ở chung, đều là chị dâu vâng vâng dạ dạ hỏi ý kiến anh cả, anh cả đáp lời chị dâu giống như trả lời công việc.

Nhưng cô thường nghĩ, có lẽ người như anh cả cũng không cần lãng mạn gì.

“Nghĩ gì vậy?” Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh âm trầm mà nghiêm túc.

Mạnh Nặc Nặc cả kinh, buột miệng thốt ra: “Nghĩ đã lâu rồi em chưa gặp chị dâu và Huyên Huyên đâu.” Huyên Huyên là con gái của chị dâu và anh cả, lớn hơn con của cô ba tuổi.

Cô quan tâm hỏi: “Gần đây chị dâu và Huyên Huyên có khỏe không?”

Hạ Thành Diễn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, anh giơ tay sờ sờ cổ họng, tùy tiện đáp lời một câu, anh lại hỏi cô: “Gần đây cuộc sống có khó khăn không?”

Mạnh Nặc Nặc cảm ơn sự quan tâm của anh cả, cô cười nói: “Khá ổn, Thiệu Nhi học tiểu học rồi, rất nghe lời, công việc của em cũng khá tốt, rất ổn định, cảm ơn anh cả quan tâm.”

Hạ Thành Diễn nghe âm thanh dịu dàng của cô, cười nhạo một tiếng.

Mạnh Nặc Nặc không biết anh cả có ý gì, cô ngờ vực liếc anh một cái, lại thấy Hạ Thành Diễn tới gần cô nói: “Trong trường học có người theo đuổi em?”

Mạnh Nặc Nặc xấu hổ, cũng không biết tại sao anh cả lại biết chuyện này, cô đỏ mặt trốn tránh: “Đều là đùa giỡn thôi, em không có ý đó.”

Cô hơi cúi đầu, không biết tới ánh mắt sâu thẳm của Hạ Thành Diễn ở phía trên, anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của cô, lỗ tai nhỏ nhắn và cả cần cổ trắng nõn kia, cổ họng chuyển động lên xuống, anh hé mở môi: “Sao vậy, vẫn chưa quên được Lão Tam?”

Giọng nói anh vẫn trầm thấp như một, nhưng nội dung của những lời này lại khiến Mạnh Nặc Nặc cảm thấy kỳ lạ không phù hợp, cô thấy bất an ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Hạ Thành Diễn đang nhìn chằm chằm cô, lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện ra mình và anh cả đã ngồi rất gần nhau, trong không khí tràn ngập hơi thở hormone đàn ông.

“Anh cả, Thành Tịch mới đi được một năm, em vẫn chưa có suy nghĩ đó, em chỉ muốn chăm sóc tốt cho Thiệu Nhi.” Mạnh Nặc Nặc có chút sợ hãi trong hoàn cảnh kín này, cô chỉ có thể kiên trì trả lời anh cả, cô có chút khẩn trương nhìn xung quanh một chút, lại thấy khu ghế trên và khu ghế sau không biết đã được ngăn cách từ khi nào, sự cảnh giác của phụ nữ khiến cô ngồi thẳng dậy.