Quyển 1- Chương 1

Năm Mạnh Nặc Nặc 17 tuổi tham gia hoạt động du học do trường học tổ chức thì quen biết học trưởng Hạ Thành Tịnh lớn hơn cô 4 tuổi, hắn lớn lên hài hước thú vị, cao lớn tuấn lãng, trong đoàn du học có không ít cô gái bị hắn hấp dẫn, trong tối ngoài sáng theo đuổi hắn. Mạnh Nặc Nặc khi đó còn không có xác định sẽ thích vị học trưởng này, nhưng sau khi kết thúc hoạt động du học lại thường thường hay nhớ tới đoạn thời gian kia, cũng vì thế mà nỗ lực thi đậu trường đại học nổi danh mà học trưởng đã học. Cô giữ tâm tư bí mật, tiến vào xã đoàn của học trường, cùng học trưởng ở chung trong quá trình cảm tình nước chảy thành sông, ở năm 2 đại học, cùng học trưởng xác lập quan hệ yêu đương, khi đó bọn họ có thể nói là cặp tiên đồng ngọc nữ của trường. Nhà trai là sinh viên tốt nghiệp ưu tú hiện giờ còn là nghiên cứu sinh, tiền đồ sáng lạng; nhà gái cũng là học sinh xuất sắc vừa ôn nhu vừa xinh đẹp.

Yêu đương hơn một năm, Hạ Thành Tịnh gấp không chờ nổi mang cô đi gặp người nhà của mình, cũng là lúc ấy Mạnh Nặc Nặc mới biết được nguyên lai Hạ gia còn thâm sâu hơn so với chính mình tưởng tượng. Ngày đó, cô vừa khẩn trương vừa mong đợi đi vào nhà lớn của Hạ gia, còn bị Hạ Thành Tịnh giễu cợt trêu ghẹo nói lúc hẹn hò cũng không thấy cô nghiêm túc như vậy? Cũng là lần đó gặp được anh trai của Hạ Thành Tịnh, Hạ Thành Diễn người mà tuổi còn trẻ đã xuất hiện thường xuyên trên các bản tin tức chính viện. Hạ Thành Tịnh thường cũng cùng nàng nói “Anh trai của anh là người rất có bản lĩnh, tuy rằng chỉ so với anh lớn hơn 4 tuổi, nhưng mưu trí và thủ đoạn thì rất lợi hại”, cho nên hình tượng của Hạ Thành Diễn trong lòng cô vẫn luôn là một người gian trá giảo hoạt, lại không nghĩ rằng lần đầu tiên gặp mặt cô liền phát hiện chính mình tưởng tượng thật ra có cỡ nào ấu trĩ và buồn cười.

Ngày đó, Hạ Thành Diễn khẽ cau mày từ trên lầu đi xuống, hắn rất cao, mặc áo sơ mi phối với quần tây, tóc tai không chút cẩu thả. Hạ Thành Tịnh lớn tiếng chào một tiếng “Anh cả”, hắn cũng hướng bên này nhìn qua. Mạnh Nặc Nặc thấy rõ diện mạo của hắn, cùng Hạ Thành Tịnh mặt mày có chút tương tự, nhưng là do tuổi tác cùng địa vị bất đồng làm hắn thoạt nhìn vừa lạnh lùng lại nghiêm túc, ánh mắt giống như ánh đao quét qua trên mặt cô. Mạnh Nặc Nặc bị ánh mắt kia dọa sợ càng khẩn trương, vô ý thức cắn cắn cánh môi.

Hạ Thành Diễn đi đến sô pha bên cạnh bọn họ ngồi xuống, cùng Hạ Thành Tịnh nói chuyện. Cô nghe Hạ Thành Tịnh vừa cười vừa cùng hắn giới thiệu về mình, mới chậm rãi thả lỏng lại.

Đột nhiên nghe được Hạ Thành Diễn hỏi cô: “Cha của cô là Mạnh Chí Cường?” Cô nhanh chóng thẳng eo lại, lên tiếng đáp một tiếng. Sau đó cô lại nghe được một giọng trầm thấp không mang theo tia cảm tình nào nói: “Cha cô năng lực công tác không tồi, gia đình cũng tạm ổn.” Cha của Mạnh Nặc Nặc cũng là một cán bộ tại trung tâm thành ủy, xét theo góc độ nào đó cô cũng là con nhà quan chức, đương nhiên cái này so với Hạ Thành Diễn người đứng đầu quyền lực thì không đáng nhắc tới.

Mạnh Nặc Nặc cảm thấy chính mình rốt cuộc cũng được người nhà của người yêu chấp thuận, trên mặt lặng lẽ hiện ra ý cười, cũng không có sợ hãi như ban đầu nữa, cô còn cùng Hạ Thành Tịnh nhìn nhau cười một cái. Hạ Thành Tịnh là người tính tình hào phóng hoạt bát, khuyến khích cô nhanh kêu anh cả, cô không cản được hắn đành phải thẹn thùng hướng Hạ Thành Diễn thấp giọng kêu một tiếng “Anh cả”, cô dùng dư quang của khóe mắt liếc thấy Hạ Thành Diễn cổ họng hơi hơi giật, tiếp theo hướng cô gật đầu.

Ngày đó gặp mặt, Hạ Thành Diễn còn có hội nghị cần tham gia nên đi trước, trước khi đi hắn còn nhìn Mạnh Nặc Nặc liếc mắt một cái, lại giống như là ảo giác của cô. Cô cùng Hạ Thành Diễn thoáng gặp mặt, liền đem cái người “Anh cả” lợi hại ném ở sau đầu, cùng Cha của Hạ Thành Tịnh , Chị Dâu và Chị Hai một nhà hoà thuận vui vẻ ăn cơm chiều, Hạ gia đối cô thực vừa lòng, cô cũng thực vui vẻ khi Hạ gia không có yêu cầu quá nhiều quy củ. Lúc sau người lớn hai bên gia đình gặp mặt sau đó liền đem hôn sự của cô cùng Hạ Thành Tịnh định đoạt.

Năm bốn khi làm lễ tốt nghiệp, ở trường học Hạ Thành Tịnh hướng đến cô cầu hôn, trong ánh mắt hâm mộ và chúc phúc của bạn học cô tiếp nhận nhẫn cùng hoa tươi. Sau khi tốt nghiệp hai người tổ chức một hôn lễ lãng mạn, cuộc sống sau khi kết hôn cũng như Mạnh Nặc Nặc chờ mong, có một anh chồng dí dỏm săn sóc, tuy rằng bởi vì công việc là người thăm dò địa chất nên thường xuyên sẽ phải đi công tác, nhưng mà hai người cảm tình rất tốt, mỗi lần đều là tiểu biệt thắng tân hôn. Kết hôn một năm, Mạnh Nặc Nặc sinh ra một bé trai, đặt tên là Hạ Thiệu. Mạnh Nặc Nặc cũng tiếp tục ra sức học nghiên cứu sinh hệ văn học, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh bởi vì biểu hiện ưu tú được thầy giáo đề cử ở lại trường làm giảng viên. Kết hôn 5 năm, khi Hạ Thiệu được 4 tuổi, Mạnh Nặc Nặc vốn tưởng rằng chính mình có thể cùng chồng và con cả đời hạnh phúc như vậy, lại không nghĩ rằng chồng cô trong một lần thăm dò địa chất ngoài ý muốn mà qua đời. Khi nhận được tin tức cô còn không muốn tin tưởng, chờ sau khi di thể của Hạ Thành Tịnh được chuyển về Hạ gia, sắc mặt cô tái nhợt mà khóc rống lên, rốt cuộc mới dám tiếp nhận sự thật người chồng yêu thương cô đã rời bỏ hai mẹ con cô rồi.

Người nhà Hạ gia thay cô một tay xử lý đám tang của Hạ Thành Tịnh, cô được mọi người an ủi cùng với con trai ngày ngày làm bạn mới từ từ buông bỏ được đau thương, đem con trai và công việc trở thành toàn bộ cuộc sống của cô. Mạnh Nặc Nặc vốn định cứ như vậy chậm rãi nhìn con trai lớn lên, để Hạ Thành Tịnh trên trời có linh thiêng cũng được an tâm, nhưng một cô gái nhu nhược không nơi che chở như cô đã sớm trở thành con mồi của người khác, kẻ đó chỉ chờ có thể đem cô nuốt vào trong bụng.