Quyển 1 - Chương 2: Con osin
Uyên dựng chiếc xe đạp màu xanh, ném chiếc cặp phịch xuống đất như thể nó là tội đồ. Uống ngụm nước, cô miên man suy nghĩ: “Trời ơi, chẳng biết làm sao nữa, tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền học phí, còn tiền đi học thêm tiếng anh nữa chứ, không biết tính ra sao?” Bao nhiêu email cô gửi đi mà có cái nào thèm reply đâu, thật là mệt mỏi… Cô vẫn không nản lòng, tìm tìm kiếm kiếm. Cứ như thế được mấy ngày thì Uyên tìm thấy một công việc rất là béo bở:”Cần gấp: Tìm người hướng dẫn và hỗ trợ nấu ăn, lương 7 triệu một tháng, biết kín mồm kín miệng.” “Cái đ.. gì thế này?” Uyên tự nhủ, cái gì mà tẫn 7 triệu trong thời kì kinh tế khó khăn thế này, các mẹ đừng có mà lừa con.” Tắt trang web rồi, nhưng nghĩ thế nào, có thể do thiếu tiền quá, cô lại mở ra, bấm số gọi. Cô được hẹn chiều tối nay đi thử việc ngay. Uyên hơi lo, chỉ sợ bị lừa, nhưng hết cách rồi, cô chỉ còn biết ngồi niệm chú cầu may mắn:”Úm lam, úm…”
Đúng 7h tối có mặt ở nhà chủ, Uyên được một bác trung niên tên Linh dẫn vào căn bếp hiện đại, đẹp lung linh như mơ ước bao lâu của cô, chỉ vào đống thực phẩm chất núi trên bàn, bà bảo Uyên nấu thử vài món ăn kèm với cơm, yêu cầu không cần đẹp như nhà hàng, nhưng phải tạo được hương vị riêng. Lâu lắm Uyên cũng không nấu ăn cầu kì rồi, cuộc sống mưu sinh khiến cô bận bịu cả ngày, chủ yếu là nhai bánh mì và mì gói, tuy nhiên cũng không khó khăn gì, cô bắt tay vào làm, nhớ lại những gì bà nội dạy, gia vị gì, nấu như thế nào. Chỉ một loáng cô đã làm xong món xườn xào chua ngọt gia truyền, cộng salad rau quả, gỏi sứa hoa chuối. Bác Linh bảo cô cứ về, để cô chủ nếm thử, khi nào được cô gọi điện lại.
Hai ngày sau thì Uyên nhận được điện thoại, cô chủ ưng ba người, cô thấy sung sướиɠ quá, giờ chỉ tới nói chuyện hợp thì nhận. Cánh cửa mở ra làm Uyên tý xỉu, cô chủ trước mặt cô là ai thế này? Trí nhớ Uyên ùa về. Ngọc, cái con cao lêu kều, xấu tính, bị cả lớp tẩy chay- phần tử duy nhất trượt đại học của 12A5 đây mà. Nhưng mà cô quên mất, cuộc đời lắm sự khó lường, Ngọc bây giờ đã trở thành siêu mẫu hàng đầu, toàn dùng đồ giá tiền tỉ, gặp mặt cũng đâu phải chuyện dễ, ngẫm lại mới thấy thủ khoa đại học thì đã là gì đâu; cô giờ đi làm thêm kiếm từng đồng tiền, chả bù cho Ngọc cười nhẹ cái là có cả triệu. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, cô tự nhủ Ngọc cũng phải cố gắng lắm mới phấn đấu được tới ngày hôm nay, bao nhiêu tai tiếng từ trên trời rơi xuống, cái gì nó cũng có giá của nó, nếu đổi lại, chưa chắc cô đã chịu được như Ngọc…
- “Ê, làm gì mà ngơ thế, quên bạn cũ rồi à?”
- Ặc, không, tại nàng giờ đẹp quá, ta nhận không ra.
- “Lớp trưởng cứ nói đùa, không ngờ lại gặp lại như thế này, thôi tài nấu ăn của đằng ấy thì miễn bàn rồi, ngày xưa mỗi lần cắm trại là bọn con trai cứ xúm lấy đằng ấy thôi. Nếu đằng ấy không ngại thì… ”
- Ngại gì chứ, chỗ bạn bè mà …
- “Ừ, thế từ mai đằng ấy tới dạy tớ nấu nhé, h tớ có lịch quay phim rồi”.
- Ừ, okie.
Đợi Uyên ra khỏi cửa, bác Linh chạy lại hỏi Ngọc: “Nè, con điên à, sao ông đầu bếp nổi tiếng không chọn lại chọn con bé nhà quê này?”
- À, nó là bạn cấp 3 của con…
- Con tốt quá, người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như con quả hiếm thấy…
Ngọc vừa cười khẩy, vừa chọn trang phục:”Tốt ư? Tốt con khỉ, tốt thì đã không tồn tại được ở cái giới này rồi. Bác già ngây thơ vãi…Chọn ông đầu bếp nhỡ quen với anh Minh thì ăn c.. à. Còn con ranh Uyên, phải cho nó cái cảm giác phục vụ mình là như thế nào, ngày xưa, bọn con trai bám nó, quấn nó, coi mình chả ra gì, thì giờ đây nó phải tận hưởng cái cảm giác mình mới là trung tâm. Lớp trưởng hả, thủ khoa hả, chẳng phải giờ vẫn đi đôi dép tổ ong quê mùa đó sao?”..Nghĩ bụng rồi liếc qua tủ giày dép chất đống, Ngọc sung sướиɠ, nó chưa bao giờ vui thế này, thế giới đổi thay. Điện thoại reo, Minh đang đợi ở ngoài cửa, giờ nàng là công chúa, là nữ hoàng, là sao…không còn gì nói ngoài tuyệt!!!