Chương 1.2: Thục nữ trở thành côn đồ (1)

Sau khi mở quán, thực sự không phụ lòng kỳ vọng của bọn họ, mỗi ngày doanh thu trong sổ sách là hàng chục nghìn, miệng của Tiểu Triêu sắp rách vì cười quá nhiều. Nhưng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài bao lâu, chưa đến một tuần, cửa kính của quán họ bị đập vỡ, khi cả ba người đang đau lòng dọn dẹp đống hỗn độn đó, thì ba người đàn ông mập mạp bước ra từ nhà hàng Lan Châu đối diện, vừa hút thuốc vừa nhếch mép nhìn về phía họ.

Khi Ninh Dĩ Mạt nhìn thấy, tim cô lỡ một nhịp.

Về sau, không biết tại sao, ngày càng có ít khách hàng đến quán của họ. Quản Tiểu Triêu kéo khách để hỏi lý do, nhưng không có ai trả lời, cuối cùng, cũng có một khách hàng tiết lộ: dầu trong món ăn của họ rất ngấy, ăn rất kinh.

Quản Tiểu Triêu đã kiểm tra và phát hiện đầu bếp giữ lại dầu tốt không dùng, hơn nữa còn sử dụng lại dầu đã qua sử dụng. Cậu ta chất vấn các đầu bếp tại sao lại không làm theo chủ yêu cầu mà lại tự ý dùng dầu đã nấu, kết quả là hai đầu bếp đó ngạo mạn từ chức rồi chạy đến làm ở nhà hàng Lan Châu đối diện.

Lúc này đám người Ninh Dĩ Mạt mới nhận ra đầu bếp đã bị mấy lão béo đối diện mua chuộc từ lâu, đầu tiên là bọn chúng hủy hoại thanh danh quán ăn bọn họ, sau đó mặc kệ, để bọn họ không kinh doanh được nữa.

Đợi đến khi họ tuyển lại đầu bếp để bắt đầu nấu nướng, việc kinh doanh của quán đã không thể quay lại như ban đầu.

Ba người họ vừa phát tờ rơi vừa có chỉnh lại mức giá đặc biệt, như vậy mới làm cho quán kinh doanh tốt lên một ít. Ngay khi họ tưởng sau cơn mưa trời lại sáng thì ban quản lý thành phố đến kiểm tra.

Hai người ở ban quản lý thành phố đi vòng quanh, không nói hai lời, chỉ ra việc họ xây dựng bừa bãi, yêu cầu tạm dừng kinh doanh để chấn chỉnh. Nhà dột gặp mưa đêm* không lâu sau một người ở bộ phận liên quan đến nói hệ thống ống nước trong quán họ có vấn đề, yêu cầu phải sửa lại từ đầu!

* Nhà dột gặp mưa đêm: nguyên văn “屋漏偏逢连夜雨” / wū lòu piān féng liányè yǔ/: Đã nghèo khó khổ sở, khó khăn lại gặp thêm rủi ro, trở ngại

Ba người cùng quẫn cố gắng nói chuyện tử tế, cho tiền cũng không có tác dụng gì, xem ra chỉ trong một đêm, cửa hàng của họ không thể mở lại được nữa.

Lúc này, chủ cho thuê quán nhắc nhở bọn họ, nói vấn đề có lẽ là do ba ông chủ Lan Châu bên kia đường gây ra, kêu bọn họ qua đó nói chuyện thử xem sao.

Quản Tiểu Triêu không còn cách nào khác ngoài mặt dày đi qua để thương lượng, mong họ có thể giơ cao đánh khẽ. Kết quả là ba ông chủ nói: "Được rồi, cậu biết đấy, mì ramen của chúng tôi là từ Lan Châu, các cậu không được phép bán, tất nhiên bất kỳ loại mì nào cũng không được. Hơn nữa, từ lúc quán của các cậu mở, còn gây ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động kinh doanh của chúng tôi. Doanh thu mỗi ngày cũng mất ít nhất 5 nghìn tệ. Bên tôi cũng không phải muốn nhiều, lấy tiền doanh thu hàng ngày bồi thường cho chúng tôi, quán của các cậu lại có thể tiếp tục hoạt động."

Quản Tiểu Triêu lúc đó muốn đánh người ngay tại trận.

Sau khi thương lượng thất bại, cuộc cạnh tranh giữa hai bên bắt đầu nóng dần lên. Nhiều trò đùa thô tục chỉ có thể thấy trong phim lần lượt xảy ra trong quán của họ, có người ăn phải gián trong đồ ăn, còn có côn đồ ăn quỵt và đánh người phục vụ.

Sau đó, ba người họ mới hiểu tại sao nhà hàng trước đó không thể tiếp tục kinh doanh nữa.

Thấy cửa hàng không thể tiếp tục mở, ba người cùng đầu bếp ăn bữa cơm chia tay, định đóng cửa hàng và chuyển nhượng.

Trong bữa ăn đó, ai cũng thấy nặng nề.

Nếu ba người bọn họ đều là phú nhị đại* giàu có tự kinh doanh cũng không sao, hôm nay vấp ngã ở đây, ngày mai vẫn có thể vực dậy. Nhưng thật không may, thực tế là——

Gia đình Quản Tiểu Triều ở vùng nông thôn Đông Bắc, học phí đại học đều kiếm được từ việc thực tập tại quầy hàng và công việc bán thời gian, Trần Mỹ Sa thì lớn lên cùng mẹ ở Trùng Khánh, sống nhờ vào mẹ bán cổ vịt, Ninh Dĩ Mạt thậm chí còn tệ hơn, cô là một đứa trẻ mồ côi.

Tội nghiệp những người như họ, đến cả “ô, dù” * cũng không có, hôm nay ngã ở đây thì mai cũng nằm đó chết.

*Phú nhị đại: 富二代 / fù"èrdài /là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

*“ô, dù”: 背影/ bèiyǐng/ bối cảnh, người có bối cảnh đằng sau (có người chống lưng, gia thế tốt)


Thấy bầu không khí nghiêm trọng, Mỹ Sa người luôn biết cách xử trí tình huống, cô ấy đã vực dậy tinh thần, nâng ly nói: "Đừng ủ rũ như vậy, quán của chúng ta trang trí rất đẹp, 10 vạn quay đầu cũng có người muốn trả. Sau khi tính toán, cũng không lỗ quá nhiều, lấy tiền đó làm học phí cũng được."

Lời còn chưa dứt, một chiếc xe tải nhỏ đột nhiên dừng lại trước cửa hàng của bọn họ, năm người đàn ông cầm ống thép hùng hổ xông vào.