Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Truyện teen Hai người có hai tính cách trái ngược nhau nhưng họ lại đem lòng yêu nhau. Liệu rằng họ có bỏ qua những điều không thích ở người kia để hạnh phúc bên nhau? Mời các bạn đón đọc tr …
Xem Thêm

Chương 2: Lâm Nhật Phong là cái đồ đáng ghét!
_ Tôi tên Lâm Nhật Phong. - Cái tên học sinh mới nói.

Lúc đó, người tôi như đơ ra: “ Sao lại là cục đá chứ? Biết phải làm gì bây giờ?.......”, trong đầu tôi lại xuất hiện một vạn câu hỏi vì sao. Do mải miết với suy nghĩ của mình mà tôi không để ý tới cô đang nói gì. Bỗng đứa bạn phía sau khều tôi một cái, làm tôi trở về lại với thực tế và do cái khều đó quá đau khiến tôi đứng phắt dậy, 39 con mắt đang nhìn chăm chăm tôi ( kể cả cô giáo). Mặt tôi đỏ bừng, ngồi xuống, trong lòng căm hận con bạn phía sau, tôi quay lại liếc nó một cái thật thật thật ( hihi không biết thật gì nhưng nó rất ghê gớm:)))

Nhìn thấy tôi như vậy con bạn đó cũng chẳng dám nói gì. Để xóa tan bầu không khí nặng nề, cô Hằng mới nói:

_ Hay các em tự giới thiệu về bản thân cho Phong hiểu rõ hơn được không các em!

Cả lớp đồng thanh đáp:

_ Dạ!!!

Mình tên là Trần Mai Uyên, bạn có người yêu chưa:)))

Còn tôi là Lê Huy

.

.

... Làm bạn trai mình nha!...

... Bạn đẹp trai quá à!...

.

.

Tôi tên Lê Quang Anh.

Mình tên Ngọc Hoa, làm quen nha!

....

Bỗng có một sự im lặng đến đáng sợ: “Đến ai thế?”, “Hình như là lớp trưởng đó!”,... Con Hoa sau lưng tôi thấy thế liền thì thầm:

_ Châu! Tới lượt cậu kìa!

Tôi giật mình, liền đứng lên nói qua loa cho có:

_ Tôi là lớp trưởng, Nguyễn Minh Châu.

Tôi thoáng thấy có gì bất an trên nét mặt của cô Hằng, cô nói:

_ Cám ơn mấy em! Còn Châu, về chức vụ lớp trưởng, em có thể nhường lại cho bạn Phong thử trong vòng 1 tháng được không?

_ Tại sao vậy cô? Em chưa hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình sao?

_ À không! Em làm rất tốt! Ờ....thì.... em ra ngoài gặp cô một chút!

-------------15 phút sau------------------

Tôi bước vào lớp trong khuôn mặt ỉu xìu, nổi hận thù hắn ngày một tăng. Cô tôi vui vẻ nói:

_ Hôm nay, lớp chúng ta sẽ có tí thay đổi, lớp trưởng sẽ là bạn Phong, còn lớp phó là Châu. Các em có ý kiến gì không?

Cả lớp tôi không hẹn mà cùng quay sang nhìn tôi.

_ Nếu không có ý kiến gì thì tới phần chỗ ngồi nha! Để xem nào........ À! Phong ngồi kế Minh Châu đi, có gì Châu giúp bạn nha em! - Cô tôi nói tiếp.

“Cái quái gì vậy nè? Mình đã nhường chức cho cái tên đáng ghét đó rồi mà còn ngồi kế nữa sao? Không biết cô có ý đồ gì nữa?“. Nói gì thì nói chứ không thể làm trái với cô được, vậy là tôi lại phải ngậm ngùi chịu đựng thêm một lần nữa.

Sau đó là tiết học thứ nhất bắt đầu, rồi tới tiết 2,3 và ra chơi. Trong khi mọi người đã ra khỏi lớp hết, tôi ngồi nhớ lại lúc nảy nói chuyện với cô.

------------- Flashback------------------

_ Minh Châu à! Cô biết con rất uất ức nhưng cô không thể làm gì được, vì đây là lệnh của thầy Hiệu Trưởng nên cô không thể làm gì khác. Em thông cảm cho cô nha! - Cô Hằng nói với tôi bằng giọng cầu xin.

_ Dạ! Em sẽ hiểu cho cô và nhường chức cho bạn Phong! - Trông cô có vẻ vui mừng, tôi nói tiếp - Nhưng.... cô có thể cho em biết gia đình, hoàn cảnh của bạn ấy như thế nào không?

_ Cô xin lỗi em! Cô không nói được, nhưng rồi từ từ em cũng sẽ biết thôi!

---------- Hết Flashback --------------

“ Haiz! Không biết tên đó là ai mà có thể nói một tiếng là Hiệu Trưởng làm theo? Nhưng chỉ trong một ngày mà hắn có thể cướp hết tất cả mọi thứ của mình đã cố gắng hết sức trong một năm trời.”, vừa nói tôi vừa bước đi tới vườn trường, chẳng để ý tôi đụng phải một bạn trai nào đó rồi nói “xin lỗi” mà không quay mặt lại nhìn, rồi bỗng cậu bạn đó nói:

_ Nè! Xin lỗi người ta mà không nhìn thì còn có thành ý gì nữa!

Cái giọng cọc lốc ấy rất quen, tôi quay lại nhìn thì đúng là hắn, không ai khác.

_ TÔI XIN LỖI! - Tôi nhấn mạnh từng chữ để cho hắn khỏi nói nữa.

_ Ừ! Lại định đi tới vườn trường à?

_ Cái gì! Sao cậu biết?

_ Đoán! Mà đừng tới nữa, người ta đang xây dựng lại.

Hắn vừa dứt câu là tôi liền ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ bác phượng già. Đúng như Phong nói, vườn trường đang được sửa chữa lại. Nhưng sáng nay tôi đến có gì đâu, thế thì từ bây giờ tôi phải đi đâu, làm gì trong khi buồn đây. Cứ thế mà tôi bước đi liên tục mà có hay có người đang đi theo mình nảy giờ. Bỗng! Tôi đứng lại thấy có gì là lạ, hình như tôi chưa từng tới chỗ này.

HẾT

Cảm ơn mấy bạn đã xem!

Thêm Bình Luận