Chương 2: Theo đuổi bác sĩ

Nghiên Y Nhã ngước lên nhìn, bỗng khựng lại vài giây...có duyên thật nha, mặt tội nghiệp lắc đầu.

Tôn Gia Nghị ngồi xuống xem vết thương dưới chân cô: “Bong gân thôi?

Nghiên Y Nhã: “Vậy...?”

Anh bất đắc dĩ khom người bế Nghiên Y Nhã, hai tay ôm lấy cổ anh, giọng ấm áp: “Giúp người. Không còn khám ngoại trú. Đến phòng làm việc tôi bôi thuốc giúp em.

Nghiên Y Nhã “ồ” một tiếng, len lén cười rồi đầu tựa vào vai anh mùi hương nam tính thoang thoảng pha lẫn một chút mùi cồn của bệnh viện, không khiến cô khó chịu mà còn cảm thấy thoải mái, an toàn. Trong phòng làm việc, Tôn Gia Nghị tỉ mỉ bôi thuốc, nhè nhẹ xoa bóp, Nghiên Y Nhã ngồi trên ghế nhìn xuống, vẻ mặt tuy hơi lạnh lùng, nhưng lại rất ấm áp.

“Chẳng phải anh ở khoa tim mạch sao? Bị thường ở chân cũng có thể chữa?”

“Tôi cũng là bác sĩ, chút này tôi cũng có khả năng phán đoán.

Nghiên Y Nhã: “Bác sĩ Tôn... Anh có bạn gái chưa?”

Tôn Gia Nghị hơi khựng lại, đóng chai thuốc lại đứng dậy lạnh lùng nói: “Tốt nhất mai nên đi kiểm tra.

Rồi đi lại ngồi khụy một chân đưa lưng về phía cô: “Đi thôi. Tôi đưa em về phòng”

Sáng hôm sau, Nghiên Y Nhã ngồi trên sopha xử lý tiếp công việc còn dang dở.

Nghiên Minh Thành nhìn hộp đồ ăn trên bàn thở dài rồi nói: “Chân đã như vậy rồi. Con mau ăn đi rồi làm việc tiếp"

Nghiên Minh Thành nhìn hộp đồ ăn trên bàn thở dài rồi nói: “Chân đã như vậy rồi. Con mau ăn đi rồi làm việc tiếp”

Lúc này Tôn Gia Nghị cùng y tá đẩy cửa bước vào: “Chú Nghiên, chú thấy như thế nào rồi?”

“Chú thấy khỏe nhiều rồi. Hôm nay sắp xếp cho chú xuất viện. Ở đây chú thấy ngột ngạt lắm rồi”

Nghiên Y Nhã đang say sưa nhìn anh, nghe ông Nghiên nói, cô đứng dậy dứt khoát nói: “Ba! Sao ba không quan tâm gì đến sức khỏe vậy? Lỡ có chuyện gì thì sao? Không được.

Nghiên Minh Thành gằng giọng, bực bội nói: “Nói như con quan tâm đến người ba này vậy? Con dọn về nhà, nếu không thì mặc kệ ta.

“Con...” Nghiên Y Nhã hít một hơi cố giữ bình tĩnh: “Con không muốn nói nữa. Con ra ngoài một chút” Nghiên Y Nhã không thể nói lý, càng không thể chọc giận ông. Cô cầm điện thoại, chân cà nhắc đi ra khỏi phòng.

Tôn Gia Nghị bước đến rót cốc nước đưa đến cho ông Nghiên: “Chú Nghiên, lần này bệnh chú tái phát tình hình không ổn. Cháu thấy tốt nhất chú nên nằm viện quan sát vài ngày”

Ông Nghiên nhận lấy cốc nước, uống một ngụm lấy lại bình tĩnh

Đứng dựa vào tường với cái chân như thế này thì cô có thể đi đâu được đây. Tay vịn vào tường, nhảy một chân, đến trước phòng làm việc của Tôn Gia Nghị.

Cô không vội bước vào.

Tịnh Hương đứng ở quầy nhìn thấy Nghiên Y Nhã, bước tới niềm nở: “Nghiên tiểu thư, chị đến tìm bác sĩ Tồn sao?”

Tịnh Hương là y tá của khoa, thường xuyên đến kiểm tra cho ông Nghiên, gặp Nghiên Y Nhã vài lần. Tối hôm qua còn nhìn thấy Tôn Gia Nghị bế Nghiên Y Nhã về phòng làm việc, còn cho rằng mối quan hệ của họ rất thân thiết.

Nghiên Y Nhã chỉ mỉm cười không đáp.

Tịnh Hương: “Bác sĩ Tôn đang đi khám nội trú rồi ạ. Chị cứ vào phòng anh ấy ngồi chờ.

Nghiên Y Nhã cảm ơn Tịnh Hương một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Buổi trưa Tôn Gia Nghị quay về phòng làm việc, thấy cô đang ngồi trên bàn làm việc của mình.

Nghiên Y Nhã xoay xoay cái ghế, mỉm cười: “Em đến nhờ anh bôi thuốc

Tôn Gia Nghị hơi nheo mắt nhìn, cô vội giải thích: “Em cảm thấy thuốc của anh rất tốt, chân đã đỡ hơn rồi. Không cần phải đi khám. Nên sang đây nhờ anh”

Nghiên Y Nhã tỏ vẻ đáng thương như đang cầu cứu, Tôn Gia Nghị cũng hết cách, giúp người giúp cho

trót, cầm chai thuốc ngồi xuống, nhẹ nhàng cởi dép lê của cô bỏ xuống, thuần thục bôi thuốc.

“Bác sĩ Tôn! Em muốn theo đuổi anh. Có thể không?”

Tôn Gia Nghị hơi ngạc nhiên dừng tay, ngước nhìn cô: “Nếu tôi nói không. Em có thể không làm không?”

Nghiên Y Nhã mở to mắt: “Đương nhiên là không. Em muốn theo đuổi anh

Tôn Gia Nghị: “Vậy em hỏi tôi làm gì?”

Nghiên Y Nhã khẽ cười, ngập ngừng: “Thì...chỉ là muốn thông báo cho anh biết thôi.

Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cảm thấy em như thế nào?”

Tôn Gia Nghị đứng dậy, đặt chai thuốc lên bàn, thẳng thắn trả lời: “Tôi không có hứng thú yêu đương” Rồi khom người xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Càng không có hứng thú với em.

Nói xong anh cầm xấp tài liệu trên bàn, đi ra ngoài bỏ lại một câu: “Tôi đi họp đây”

Lúc Nghiên Y Nhã về phòng, ông Nghiên đang ngủ, cô ngồi xuống bàn mở một cuộc họp qua máy tính.

Một nhân viên đang báo cáo về tình hình mở rộng thị trường đến thành phố T: “Hiện tại, bên phía All vẫn chưa có phản hồi về dự định hợp tác lần này, có vẻ như họ không có hứng thú với dự án lần này của chúng ta..."

Nghiên Y Nhã nghe đến hai chữ “hứng thứ”, càng nghĩ lại càng tức, ngắt lời: “Hứng thú? Chẳng lẽ tôi không có sức hấp dẫn vậy sao?”

Nhân viên trong cuộc họp tỏ ý khó hiểu, tất cả đều im lặng, Nhược Vũ là thư kí của cô, lên tiếng: “Phó tổng, ý của cô là...?”

Nghiên Y Nhã mất một lúc sau mới hoàn hồn, gác câu nói đó qua một bên, nghiêm túc nói: “Tôi muốn mọi người tìm mọi cách nắm bắt dự án lần này, chỉnh sửa làm sao để phía All cảm thấy hứng thú thì thôi.

Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “hứng thứ”, làm cho toàn bộ nhân viên cảm thấy có chút lạnh người đều vâng vâng dạ dạ.