Chương 1: Thì ra là người quen

Đầu dây bên kia giọng nói gấp gáp: "Tiểu thư, bệnh tim của lão gia tái phát rồi?".

Y Nhã vội xách túi ra khỏi văn phòng, chạy thẳng đến bệnh viện K.

Trước phòng cấp cứu, Nghiên Y Nhã lo lắng một mình đi tới đi lui.

Một lúc sau, một bác sĩ nam dáng cao ráo, dù đeo khẩu trang, nhưng vẫn lộ ra đôi mắt bồ câu đen láy, từ trong phòng cấp cứu bước ra, cô vội vã chạy lại: "Bác sĩ, ba tôi như thế nào rồi?"

"Tình trạng của chú Nghiên đã ổn định rồi, nên nằm viện quan sát vài ngày"

Cô thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng trước mắt tối sầm.. Cô ngã xuống, lúc này có một cánh tay đỡ lấy cô.

Lúc tỉnh dậy cô nằm ở trên giường bệnh, thấy tay mình đang truyền nước, cô y tá đi lại gần chỉnh nút trên dây truyền.

Cô mệt mỏi, gắng gượng chống tay muốn ngồi dậy, lúc này cô thấy bóng dáng cao ráo mặc áo blouse.. hình như là của vị bác sĩ lúc nãy, anh đi đến, cô y tá gật đầu: "Bác sĩ Tôn"

Anh gật đầu đáp lại rồi bước đến giường bệnh, đỡ cô ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Lúc này, cô bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn vào bảng trên kẹp trên áo [khoa tim mạch - Tôn Gia Nghị], ngồi trên giường bệnh ngẩn ra nhìn anh chằm chằm, đôi chân dài, chân mày rậm, môi son, chiếc áo blouse cứ như thiết kế ra là dành cho anh, rất hợp, cả người toát ra khí chất...cô thầm cảm thán "đúng là tuyệt phẩm".

Giọng nói ấm áp, mang chút lạnh lùng: “Trong người như thế nào rồi?”

"Đẹp trai thật". Khuôn mặt tái nhợt, nở một nụ cười ngây ngốc nhìn anh thanh âm nhỏ.

Anh không nghe rõ, hơi nhíu mày hỏi: "Em nói gì?"

Cô giật mình, nghĩ trong đầu "Nghiên Y Nhã, giờ không phải lúc mê trai đâu" cô lắc lắc đầu lấy lại tinh thần: "Hả? Tôi thấy khỏe hơn rồi".

Anh bước lại bàn gần đó, lấy khay đựng dụng cụ y tế đi lại: "Tôi tháo kim truyền nước".

Cô nghe xong nhắm nghiền mắt lại, cô sợ kim tiêm, lúc ngất đi có đánh cô cũng không biết, giờ lại rất tỉnh táo.

Anh liếc nhìn cô, nhẹ tay rút kim tiêm, rồi ấn giữ bông gòn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Không muốn bị tiêm thì đừng bỏ bữa. Giữ lấy miếng bông".

Cô đưa tay ấn giữ miếng bông, anh dời tay đi, dọn lấy khay đồ, để lại chỗ cũ: "Đi thôi. Tôi dẫn em đến phòng của chú Nghiên"

Cô ngạc nhiên nghĩ trong đầu "Chú Nghiên?", bước xuống giường nhanh chân đi theo anh.

Khu VIP, phòng A310

Ông Nghiên đã tỉnh lại từ lúc nào, ngồi dựa vào đầu giường.

Cô đẩy cửa bước vào, bước ddeens bên giường bệnh: “Ba thấy trong người sao rồi?”

Nghiên Minh Thành nghiêm giọng: “Con còn nói, bản thân con còn lo cho mình không xong . Mau dọn về nhà.”

Ông Nghiên trước giờ luôn là một người nghiêm khắc, ngoài cứng trong mềm. Lại thêm trước kia xảy ra nhiều chuyện, khiến tình cảm hai cha con họ không được tốt.

Sau khi ông Nghiên đổ bệnh, cô cũng cố gắng nghe theo lời ông, không dám làm ông tức giận, chỉ riêng việc phải dọn về nhà họ Nghiên.

Từ lúc cô đến Mỹ học, mới có cảm giác tự do, sau đó về lại quê nhà quyết định dọn ra ngoài tiện cho công việc

, Mỗi lần nói đến việc dọn về nhà họ Nghiên, cô chỉ biết im lặng, giả vờ không nghe thấy.

Ông đã quen với việc này, nhìn Tôn Gia Nghị nét mặt ông ôn hòa nói: "Gia Nghị, lần này làm phiền cháu nữa rồi"

Anh lễ phép trả lời: "Chú Nghiên khách sáo rồi. Là trách nhiệm của cháu"

Cô ngạc nhiên nhìn sang anh, rồi nhìn lại ông hỏi: "Khoan đã...hai người quen nhau sao?"

"Đây là Gia Nghị, bạn thân của Cảnh Trí quen biết nhau lúc du học ở Anh"

"Bạn thân?"

Lúc này điện thoại anh vang lên, có ca cấp cứu, anh nghe điện thoại xong gấp gáp nói: “Chú Nghiên, cháu có việc đi trước. Có việc gì chú cứ gọi cháu"

"Được rồi. Có việc thì mau đi đi".

Tôn Gia Nghị ra khỏi phòng, ông trở lại vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện này đừng nói cho Cảnh Trí biết, để nó yên tâm làm việc.”

Buổi chiều tranh thủ lúc ông Nghiên ngủ, cô về nhà thay đồ, đến công ty lấy tài liệu đến bệnh viện xử lý công việc.

11 giờ tối...

Nghiên Y Nhã mệt mỏi đấm đấm hai vai, ông Nghiên đang ngủ say, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa phòng bệnh lại.

Đang là cuối thu, ban đêm thời tiết se se lạnh khuôn viên bệnh viện hầu như không có người tới lui, chỉ có một vài bóng đèn được mở, chỗ sáng chỗ tối.

Tôn Gia Nghị ngồi dựa lưng vào ghế mắt nhắm hờ day day ấn đường. Vốn định ra ngoài hít thở tí không khí, nghe tiếng hát khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn.

Hai tay đút vào túi áo khoác, cô vừa đi vừa hát. Một làn gió nhè nhẹ thổi qua cô ngẩng đầu lên tận hưởng...Bịch

"Aiz da..."

Cô hụt chân ngã xuống khúc đường rải đá sỏi, cô ngồi dậy phủi phủi 2 tay, mắt cá chân bỗng đau điếng không đứng được, cô ngồi luôn dưới đất khẽ mắng: “Có cần xui vậy không chứ

Tôn Gia Nghị từ từ bước đến, đứng trước mặt Nghiên Y Nhã trầm giọng: “Có đứng dậy được không?”.

Cô ngước lên nhìn, bỗng khựng lại vài giây “có duyên thật nha", mặt tội nghiệp lắc đầu.

Tôn Gia Nghị ngồi xuống xem vết thương dưới chân cô: “Bong gần thôi”

Anh bất đắc dĩ khom người bế Nghiên Y Nhã lên, cô không khỏi ngạc nhiên, hai tay ôm lấy cổ anh, giọng snh nhè nhẹ như một cơn gió: “Giở này không có bác sĩ khám. Về phòng làm việc tôi xử lý giúp em”. Nghiên Y Nhã “ồ” một tiếng, đầu tựa vào vai anh mùi hương nam tính thoang thoảng pha lẫn một chút mùi cồn của bệnh viện, không khiến cô khó chịu mà còn cảm thấy thoải mái, an toàn.