Chương 2

Cọt kẹt

Cọt kẹt

.

.

Đau quá...

Đã vào giấc ngủ được một lúc, nhưng sao lại có cảm giác đau đến muốn xé cơ thể ra làm ngàn mảnh ra như thế này...

Tử Diệp muốn kêu lên, muốn vùng vẫy, nhưng cả người đều cứng đờ không cử động được.

Từ từ mở mắt ra tiếp nhận ánh sáng, Tử Diệp gần như muốn hét toáng lên khi thấy Cố Hằng cầm hai chân mình lên để nhét đồ của y vào trong.

"Ưʍ....hứm...ư.."

"Anh hai tỉnh rồi, nhìn xem, em làm đến hai lần rồi đấy. Lần thứ ba này em mới bỏ bao ra"

Cố Hằng cười tươi, ném hai bαo ©αo sυ đã đầy tϊиɧ ŧяùиɠ lên người Tử Diệp. Y làm đến vã cả mồ hôi, vẫn khó khăn khi để toàn bộ vào trong hậu huyệt.

"Ư...ư..ưʍ...!"

Hai tay bị trói lại bằng băng dính cố định với thành giường. Trải qua sự bàng hoàng, cơn đau lại tiếp tục quay lại. Phía dưới cậu gần như muốn rách toạc ra rồi.

Đau...đau quá...dừng lại, cậu không chịu nổi nữa rồi.

Tiếng giường vẫn kêu lên tiếng cọt kẹt, Tử Diệp vô lực nằm đấy, tự do cho cậu em trai yêu quý làm nhục.

"Cái của em to quá đúng chứ? Em sợ lúc khuếch trương anh thức dậy mất, nên đành trực tiếp cho vào"

Cố Hằng rút khối to nóng bỏng ra khỏi thân dưới cậu, đập đập lên trên miệng đang bị dán băng dính lại. Cọ sát một hồi liền bắn lên trên mặt anh. Cố Hằng hạnh phúc hôn cậu, ôm lấy cậu vào lòng.

"Anh hai, em đã chụp và quay lại hết rồi. Anh hai từ nay không được rời xa em nữa, chỉ được phép thuộc về mình em thôi"

Tử Diệp chết trân nhìn y, y lấy trộm một đống rau củ quả dưới bếp mang lên. Tách hai mông bé xinh ra, rồi chọc một ngón tay vào trong.

"Ứ...ứ..ứm..."

"Bây giờ mới là lúc chơi đùa với anh. Cà rốt, cà tím, dưa chuột, anh muốn nếm thử vị nào trước?"

Cậu cố giãy dụa hai chân, nhưng dễ dàng bị y trói lại bằng băng dính. Cầm lấy quả dưa chuột dài to, bôi ít kem bôi trơn rồi từ từ xoáy vào bên trong.

"Ô...ứ.."

Tử Diệp lắc đầu để cố biểu thị cho y thấy sự khó chịu. Y có vẻ không để ý đến, khoái chí nhìn miệng nhỏ của cậu run rẩy co rút lại.

Tiếng gõ cửa vang lên như muốn vỡ tim. Cả hai đều im lặng để xem ai đang gõ.

"Tử Diệp, giờ còn chưa ngủ để đèn làm gì đấy? Mẹ vào được chứ?"

Cố Hằng nhìn cậu đang sợ đến mở to đồng tử, y thoạt cười, xé băng dính rồi lấy khăn từ trong miệng cậu ra. Gằn giọng cảnh báo.

"Đừng nói điều thừa thãi, anh hai"

"Con...con...ứ...còn công việc..cần xử lí"

Bà có vẻ đang ngái ngủ, nói cậu mau đi ngủ sớm đi, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.

"Cố Hằng...cậu điên rồi...cậu...ưm"

Cố Hằng nhét lại khăn vào miệng cậu rồi dán băng dính lại, Tử Diệp dùng ánh mắt hận thù nhìn y.

"Anh hai thật quá vô tâm. Em đã thích anh lâu đến như vậy...vậy mà anh dám có ý định rời khỏi em...em không cho phép anh...không cho phép anh hiểu không?!?"

Cố Hằng rút quả dưa chuột ra, rồi thay thế bằng đồ của mình. Phải làm đến tận 5 lần, y mới nhẹ nhàng cởi trói cho cậu.

"Em đã mạnh tay rồi. Nhưng từ giờ về sau, em sẽ còn chiều chuộng anh thêm nữa"

Cố Hằng dịu dàng hôn lên cổ tay hằn đỏ của cậu, rồi sau đó khẽ trở về phòng, để mình Tử Diệp khóc ngất trong đó. Run rẩy đưa tay xuống sờ, chỉ thấy nhớp nháp của **** **** lẫn máu của cậu. Buồn nôn...cậu buồn nôn quá.

"Ai đó...ai đó..."

Cứu tôi với"

.

Ngày hôm sau khi cả nhà cùng ăn sáng. Chỉ có mỗi Cố

Hằng là cười vui vẻ, còn Tử Diệp sắc mặt đều u tối.

"Anh hai, em đi học đây"

Cố Hằng chạm lên vai cậu rồi khoác cặp rời đi. Tử Diệp không khỏi run rẩy sợ hãi. Vết lằn trên cổ tay cậu còn chưa hết. Cậu phải làm sao bây giờ, ai mới có thể giúp cậu được đây...

.

Tại chỗ làm cũng không có chút tinh thần nào, gõ văn bản đến hàng tiếng vẫn chưa xong.

"Sao vậy? Hôm nay không khỏe? Hay cậu về sớm đi"

"Tiêu tổng...tôi không sao"

Anh đặt tay lên trán cậu, vừa lạnh vừa đổ nhiều mồ hôi như vậy.

"Không làm nữa, mau đi về nghỉ ngơi đi"

Tiêu tổng từ trước vốn đã rất tốt với nhân viên, nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.

Tử Diệp mệt mỏi lê thân xác quay về nhà. Giờ này Cố Hằng chưa đi học về, dượng và mẹ đều đi làm. Cậu có thể được nghỉ ngơi yên tĩnh một chút.

Vừa bấm mật mã nhà để vào, đã thấy Cố Hằng ngồi ở bậc thềm để cởi giày, y tại sao lại về sớm như vậy?

"Anh hai, anh hai về rồi"

Mặc kệ y đang vui mừng chào đón, cậu vẫn dứt khoát bước đi trước. Nghe tiếng bước chân của y theo sau mình càng khiến cậu thấy sốt ruột hơn. Tay run lẩy bẩy mãi chẳng thể mở được cửa phòng, Cố Hằng từ phía sau ôm lấy anh. Ngửi hương thơm từ phía sau gáy, còn tay đang luồn xuống phía dưới.

"Cố Hằng, mau bỏ ra! Hôm qua tôi sẽ coi như sự cố không nói với dượng. Hôm nay cậu còn dám..."

"Anh định nói với ba em thế nào? Rằng bị em mình cưỡng bức?"

Vòng tay tuy mảnh khảnh của Cố Hằng nhưng lại rất rắn rỏi. Chỉ cần siết chặt một chút liền không thể cựa quậy được. Tử Diệp chán ghét không ngừng vùng vẫy, liền bị y dùng cà vạt từ đồng phục của trường trói lại từ phía sau.

"Cố Hằng...tại sao cậu lại như vậy..."

Cố Hằng nhanh nhẹn cởϊ qυầи âu của cậu ra, vừa định nhét vào trong, Tử Diệp cố níu giữ nốt tự trọng, yếu ớt lên tiếng.

"Đừng...cậu muốn làm thì vào trong phòng...nhỡ dượng với mẹ về..."

"Anh hai biết điều hơn rồi đấy"

.

Bạch

Bạch

Bạch

Tiếng va chạm vang động lên khắp phòng, Cố Hằng đang ở tuổi thiếu niên sung mãn nhất. Để cậu nằm úp xuống gối để dễ dàng cho miệng nhỏ kia nuốt trọn.

"Đau...đau...quá..."

Gối thấm đầy mồ hôi và nước dãi, cậu đau đến mức không quỳ thẳng gối được nữa. Để y ôm lấy eo mà tùy ý cưỡng bức. Thân thể vốn đang có sự mệt mỏi không được nghỉ ngơi nên dễ kiệt sức.

"Cố...Cố Hằng...cậu dừng lại một chút...tôi không chịu nổi nữa...tôi đang rất mệt..a..ha..."

Cố Hằng quả nhiên có ngừng lại đôi chút, hóa ra là để đổi tư thế hai người. Cho cậu ngồi lên trên người mình, bắt tự phải vận động.

"Tự nhún đi"

"Không...tôi mệt lắm rồi.."

Ngay lúc ấy trước mắt cậu chỉ toàn một màu đen, vô lực nằm gục xuống người y.

"Anh hai. Ngày mai dẫn em đi mua đồ SM cho anh đi"