Chương 6

Dịch: Anh Nguyễn

Nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng này lớn hơn Nhan Yên mong đợi. Sau khi vào cổng sắt, cậu phải đi bộ trên con đường đá xuyên qua những hàng hoa giấy tươi tốt để đến được cửa căn nhà gỗ.

Nơi này tinh tế đến mức trông không giống một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng mà giống một biệt thự được xây dựng bởi những người giàu có. Họ thuê người thiết kế cẩn thận và xây dựng nó bất kể chi phí.

Nhan Yên mở cửa, chuông gió trên cửa vang lên trong gió, vỏ sò và ốc xà cừ va chạm vào nhau, phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh.

"Chào mọi…!"

Đầu tiên là tiếng lớn của một vật nặng rơi xuống, sau đó là tiếng kêu két két.

Nhan Yên đứng ở cửa, nhìn thẳng vào, nhưng không thấy ai cả.

Một lúc sau, một thanh niên gầy gò từ đâu xuất hiện, cậu ta chạy về phía Nhan Yên với đôi mắt sáng ngời, dường như đang mang trong mình một sức sống nóng bỏng, nóng bỏng hơn cả cơn gió giữa trưa hè.

Nhan Yên lùi lại nửa bước và đặt ba lô của mình Bên cửa.

"À...tôi xin lỗi."

Chàng trai trẻ nhận ra sự đột ngột của mình và dừng lại cách đó nửa mét. "Anh là anh Nhan? Đưa chứng minh thư cho tôi đi, tôi làm thủ tục đăng ký phòng.”

Nhan Yên không cử động, ngả người về phía sau, vẫn thận trọng.

Người thanh niên này thấp hơn cậu nửa cái đầu, chân tay mảnh khảnh, nhìn rất trẻ, phong thái rõ ràng như trẻ vị thành niên.

Có lẽ cậu ta là con trai của chủ nhà nghỉ B&B.

Nhan Yên lấy chứng minh thư từ trong túi ra và yêu cầu xác nhận: “Cậu đây là…”

"Tôi là ông chủ." Chàng trai trẻ nhận ra điều đó tự giới thiệu. "Tên tôi là Tân Nam Vũ. Sáng nay anh đã đặt một phòng đơn để ở trong nửa tháng, đúng không?

Tên ông chủ là Tân Nam Vũ.

Nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng này có tên là ‘Nam Vũ Tiểu Oa’.

Ngắn gọn và xúc tích.

Nhan Yên đưa chứng minh thư cho Tân Nam Vũ và cùng đi đến bàn máy tính.

Tân Nam Vũ nhấn lên bàn phím một lúc, sau đó lo lắng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chưa thành thạo lắm, có lẽ anh phải đợi một lúc.”

Nhan Yên lắc đầu: "Không sao đâu."

Trên người Tân Nam Ngọc nồng nặc mùi xà phòng, trán ướt đẫm mồ hôi, trên người đeo một chiếc tạp dề, hình như vừa mới tắm rửa xong.

Nhan Yên bình tĩnh nhìn xung quanh và không nghe thấy chuyển động nào khác ngoại trừ tiếng bàn phím chậm rãi.

Cả nhà chỉ có một người thôi sao?

Dường như không có nhân viên nào khác, cũng không có khách.

Nhan Yên dời ánh mắt đi và quan sát Tân Nam Vũ, cậu ta có đôi mắt tròn hình quả hạnh và chiếc mũi nhỏ. Sau khi nhìn kỹ hơn, Nhan Yên vẫn cảm thấy đối phương là trẻ vị thành niên.

Một lúc lâu sau, Tân Nam Vũ đăng ký xong, thở phào nhẹ nhõm, trả lại chứng minh thư cho Nhan Yên: "Nhận phòng xong rồi, phòng của anh ở tầng ba, tôi đưa anh lên."

Tân Nam Vũ từng bước nhỏ chạy qua bàn máy tính, nhìn ba lô của Nhan Yên: “Tôi giúp anh xách hành lý nhé?”

"Không, tôi có thể tự mình làm được." Nhan Yên xua tay từ chối.

Người kia có tay chân gầy gò nếu xách balo của cậu thì có khi sẽ không đi vững mất.

Cậu nói ít hơn và có giọng điệu ổn định. Đây là cách cư xử bình thường của Nhan Yên. Cậu đã quen với việc lạnh lùng rồi.

Tân Nam Vũ trầm xuống, cho rằng đối phương không vui với sự chậm chạp của mình, liền cúi đầu lo lắng đi lên lầu.

Tầng ba chỉ có hai phòng, cùng một phía, hướng mặt trời.

Vì nằm trên khu đất cao nên tuy cách xa bờ biển nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ biển.

"Anh Nhan, anh muốn ở phòng nào?" Tân Nam Vũ mở cửa, cười hỏi.

Chẳng lẽ lại để cậu chọn phòng thay vì ông chủ sắp xếp sao?

Một ngôi nhà gỗ không phù hợp với một ông chủ không có tay nghề non nớt và không có khách hay nhân viên nào khác giống như sự khởi đầu của một bộ phim kinh dị vậy.

Cảm giác bất hòa lên đến đỉnh điểm.

Nhan Yên im lặng một lúc, phòng thủ hỏi: "Cậu là người lớn đúng không vậy? Tại sao chỉ có cậu ở đây? Cậu có giấy tờ gì chứng minh bản thân là chủ nhà trọ không?”

"Tôi là người lớn..."

Tân Nam Vũ sửng sốt, vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm những bức ảnh trong album rồi đưa cho Nhan Yên: “Nhìn đi.”

Chứng minh nhân dân, chứng chỉ bất động sản, chứng chỉ năng lực kinh doanh và các loại giấy phép khác nhau đều có sẵn.

23 tuổi, đến từ Giang Ninh.

Ánh mắt cậu dừng lại ở địa chỉ trên chứng minh thư.

Giang Ninh.

Nơi cậu đã rời đi và không bao giờ trở lại trong hơn mười năm.

Nhan Yên bị phân tâm trong giây lát và quên phản ứng.

Khách không lên tiếng, Tân Nam Vũ lại càng khẩn trương hơn, lắp bắp giải thích: "Anh Nhan, anh là khách đầu tiên đến đây, cho nên tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng tôi quả thực là ông chủ ở đây."

"Tôi là khách đầu tiên à? Bình luận trên diễn đàn..."

"Nhà nghỉ B&B mở được nửa năm mà vẫn chưa có khách nên tôi đã nhờ bạn bè giúp viết vài review tốt chút, xin lỗi!"

Tân Nam Vũ xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ vì hành vi lừa dối của mình và cảm thấy Nhan Yên sẽ không bao giờ muốn ở đây.

Nhưng thực ra đây không phải là vấn đề lớn đối với Nhan Yên.

Review chỉ là mấy bài đăng nham nhảm trên mạng thôi. Thứ cậu thấy là chỗ này đúng là không khác gì mấy so với trên ảnh.

Xua tan mọi nghi ngờ, Nhan Yên trả lại điện thoại và bước vào căn phòng gần nhất.

Trời đã khuya, ánh mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ, những làn sóng ánh sáng vàng mang đến sự ấm áp, không thể so sánh với ánh nắng giả tạo khi tuyết rơi.

Không khí cũng ấm áp, thoang thoảng mùi biển, dễ chịu hơn rất nhiều so với không khí nóng bức từ máy điều hòa trong tòa nhà văn phòng.

Nhan Yên hít một hơi thật sâu, không khí trong lành tràn vào mũi cậu, lần đầu tiên sau một thời gian dài cậu cảm thấy bình yên.

"Muốn ở phòng này sao?" Tân Nam Vũ có chút không thể tin được.

"Ừm."

Nhan Yên đặt túi balo của mình xuống và hỏi: "Ở đây có chuyển phát nhanh không? Hành lý của tôi được gửi tạm thời tại văn phòng chuyển nhượng và địa chỉ giao hàng phải được điền trên sân ga."

Điều này dường như...

Ý cậu là cậu muốn ở lại lâu dài phải không?

Tân Nam Vũ hưng phấn gật đầu: "Tôi biết rồi, địa chỉ trọ ở ngay bên cạnh, khi nào hành lý đến tôi sẽ đem lên giúp cậu.”

“Không, tôi có thể tự mình làm được.”

"......Được rồi mà."

Tân Nam Vũ có chút ngơ ngác, cậu ta trước đây chưa từng gặp qua người như vậy, tâm tình ổn định đến đáng sợ, giọng điệu đều đều, thậm chí không nói ra một chữ vô nghĩa.

Tân Nam Vũ đứng bất động ở cửa.

Nhan Yên đợi một lát, nhắc nhở: “Đóng cửa lại giúp tôi đi.”

“Được rồi!” Tân Nam Vũ kéo tay nắm cửa, dừng lại khi cửa sắp đóng lại, đóng lại rất nhẹ nhàng.

Tai cậu cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sóng đều đặn.

Nhan Yên gần như không ngủ được sau khi thu dọn hành lý ngày hôm qua, hôm nay đi lại và đi lại rất mệt mỏi. Giờ đây khi xung quanh yên tĩnh, mọi mệt mỏi đều ập đến trong cậu.

Nhan Yên cởϊ áσ khoác, nhắm mắt nằm trên giường.

Sự mệt mỏi đang tích tụ, trái tim cậu hơi co thắt, cơ thể rõ ràng là mệt mỏi, gửi tín hiệu nghỉ ngơi, nhưng cơn buồn ngủ của tôi gần như bằng không.

Một lúc lâu sau, Nhan Yên đứng dậy, lấy hộp thuốc từ trong túi ra, nuốt một viên thuốc an thần và thuốc ngủ với lượng nước duy nhất còn lại trong chai.

Theo tiếng sóng, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Nhan Yên thở dài một hơi rồi chìm vào giấc ngủ.



Tuyết đầu mùa ở Nghiên Tam.

Đêm Giáng sinh là lần đầu tiên Nhan Yên gặp Đoạn Tư Vũ.

Sau khi họp nhóm, ngay khi người hướng dẫn rời đi, một số nghiên cứu sinh tiến sĩ độc thân bị dự án tra tấn đã thay đổi bộ mặt hèn nhát, lộ rõ

bản chất, đề nghị mọi người đi uống say và không say không về.

Cuối cùng, những người có hẹn đã rời đi sớm, còn những người không có hẹn đều bị kéo đến một quán rượu bên ngoài trường học.

Một cây thông Noel được đặt trước quán rượu, những bông tuyết mịn màng rơi trên lá, những ngọn đèn nhỏ treo lơ lửng nhấp nháy, tạo nên không khí lễ hội nồng nàn.

Sau khi ngồi vào chỗ, Nhan Yên nhìn chằm chằm vào thời gian, chuẩn bị rời đi sau mười giờ và trở về nơi ở trước khi tàu điện ngầm ngừng chạy.

Nhan Yên không uống rượu và không có hứng thú tham gia vào cuộc trò chuyện. Cậu gọi một ly nước có ga và suy nghĩ về việc riêng của mình.

"Nhan Yên, lời đề nghị của anh đã được duyệt chưa?" Một lúc sau, chủ đề chuyển sang cậu.

"Ồ, kỳ thực tập đã bắt đầu rồi."

"Bây giờ đang thực tập à? Cậu bận lắm nhỉ?"

"Cũng tốt."

"Bao nhiêu tiền một ngày.”

"460."

"Này, vẫn là một công việc tốt, sớm biết lúc trước thì…”

Những lời phàn nàn như thế này được đưa ra trong mỗi lần gặp mặt. Nhan Yên đã nghe quá nhiều lần và quá lười để bác bỏ hoặc đồng ý. Cậu chỉ cảm thấy nhàm chán.

10 giờ kém mười.

Nhan Yên ngẩng đầu uống hết nướ, chỉnh lại cổ áo và sẵn sàng rời đi khi thời cơ đến.

Tuy nhiên, ngay lúc cậu chuẩn bị đứng dậy, tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, ánh sáng xung quanh dần dần mờ đi, chỉ còn lại một chùm ánh sáng cách đó không xa.

Một hình ảnh trở nên rõ ràng với ánh sáng.

Đoạn nhạc với tiếng đàn vang lên, giai điệu vô cùng quen thuộc, Nhan Yên dừng lại không đi, bởi vì đây là bài hát cậu nghe nhiều nhất trong tuần qua.

"Có chuyện gì vậy?" Có người hỏi.

Một em gái trả lời: “Tôi biết rồi, cậu ấy là sinh viên năm hai chuyên ngành lịch sử nghệ thuật. Cậu ấy làm việc ở đây nên hôm nào cũng biểu diễn.”

"Đến cả chuyên ngành cũng biết luôn á? Cô không định tấn công cả sinh viên chưa tốt nghiệp đó chứ.”

"Gì cơ, có rất nhiều người tới đây xem cậu ấy hát, cũng có rất nhiều người bàn luận. Có cần tôi phải hỏi thăm không? Anh ngày này qua ngày khác chỉ ở trong phòng thí nghiệm, không biết ngoài kia có chuyện gì, xứng đáng độc thân cả đời. Được rồi, đừng nói nữa, Junior sắp hát rồi.”

[I text a postcard sent to you

Did it go through?

Sending all my love to you.]

(Anh gửi một tấm bưu thϊếp đến cho em Em có nhận được không?

Gửi tất cả tình yêu của anh tới em)

Phát âm chuẩn, phát âm đẹp, giọng nói trong trẻo, sạch sẽ và sắc bén như băng không lẫn tạp chất, xuyên qua mọi cảm xúc nhàm chán và hoàn toàn đè bẹp sự buồn chán.

[My beating heart belongs to you.]

(Trái tim đang đạp của tôi thuộc về em.)

Khi câu hát này được hát lên, những người trên sân khấu vô tình quay đầu lại và đưa mắt nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của Nhan Yên.

Cậu nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.

Đó là khuôn mặt khiến cậu gần như quên thở.

Lông mày tuấn tú, sống mũi cao, đôi mắt kiêu ngạo, dữ tợn, vượt xa tiêu chuẩn nhận thức “đẹp trai” của Nhan Yên vào lúc này, bất cứ từ ngữ nào cũng có vẻ nông cạn và không đủ tư cách để hình dung về anh.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3