Dịch: Anh Nguyễn
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhan Yên quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, nhìn anh như đang nhìn người xa lạ.
Họ thường cãi nhau về thói quen sinh hoạt và những mâu thuẫn nhỏ, nhưng họ không bao giờ để những xích mích đó sang ngày hôm sau rồi cãi vã tiếp.
Nhưng Đoạn Tư Vũ chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng như vậy của Nhan Yên.
Anh cố gắng bình tĩnh, kéo hành lý tới: "Tôi biết em bận công việc nên không đến xem liveshow, nhưng như này là sao chứ?"
"Em đã chuyển đổi công việc. Công việc mới là ở Thượng Hải." Nhan Yên nói.
“Em xin nghỉ việc đang làm rồi à?”
"Ừm."
"Từ khi nào?"
“Hôm qua.”
"Sao em không báo trước cho tôi biết? Chuyện này là chuyện nhỏ sao?"
"..."
"Vậy là em đã nói dối tôi rằng hôm nay phải làm thêm giờ, đúng không?"
"..."
Chỉ có sự im lặng đáp lại anh.
Vừa tức giận vừa khó xử, Đoạn Tư Vũ lạnh lùng hỏi: "Em rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhan Yên, nói đi."
Thật lâu sau, Nhan Yên cuối cùng cũng nói: “…Em muốn chia tay.”
Chia tay.
Từ mà anh chưa bao giờ nghĩ tới phát ra từ miệng Nhan Yên, không có bất kỳ thăng trầm nào, lạnh lùng như băng.
Đoạn Tư Vũ gần như không nói nên lời, không hiểu: "Tại sao?"
"......" Lại im lặng.
"Nhan Yên, rốt cuộc em không hài lòng với tôi ở điểm nào?"
"..." Vẫn im lặng.
Đoạn Tư Vũ không kìm được tức giận nữa, liền kéo Nhan Yên đứng dậy khỏi ghế sô pha, mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet: "Nói đi!"
"Em không bất mãn gì cả."
Nhan Yên dường như run rẩy, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói: "Em mới nhận ra rằng em không còn thích anh nữa."
"Đoan Tư Vũ, em không thích anh nữa."
Nếu Nhan Yên có thể kể ra những điều không hài lòng, chẳng hạn như, cậu ghét việc anh có lịch trình lộn xộn, ghét việc anh luôn đắm chìm trong thế giới riêng của mình để viết nhạc và ghét việc anh không kiềm chế được khi yêu cầu mọi thứ.
Anh có thể chấp nhận tất cả những điều này, thay đổi chúng nếu có thể và tìm cách nếu không thể thay đổi chúng và tiếp tục thích nghi.
Nhưng Nhan Yên nói rằng cậu không còn thích anh nữa.
Nhan Yên tự mình nói điều đó.
Không còn yêu anh nữa.
Trước hôm nay, Đoạn Tư Vũ đã chế nhạo xu hướng cường điệu trong các tác phẩm văn học và nghệ thuật. Anh tìm thấy những câu như "Lời nói của em ấy như một cú đấm nặng nề, khiến tôi đau đớn không chịu nổi và tôi không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.”
Chỉ một lời thôi, có thể đau đến mức nào chứ?
Nhưng bây giờ, ah lại cảm thấy trình độ quá nông cạn.
“Đau không chịu nổi” thôi chưa đủ để diễn tả nữa rồi?
Anh cảm giác như xương mình sắp gãy. Những mảnh xương gãy điên cuồng bật ra, xuyên qua da anh, máu rỉ ra từ mọi lỗ chân lông.
Trước kia Đoạn Ngọc Sơn mắng anh thiển cận, làm không tốt công việc, cả đời không đạt được thành tựu gì. Đoạn Tư Vũ chế nhạo ông, cho rằng đó là cái rắm, bởi vì trong mắt anh, mọi người đều là kẻ như vậy, không đánh giá cao anh là những kẻ ngốc nghếch, đần độn và mô phạm.
Nhưng Nhan Yên, chỉ cần nói “em không thích anh nữa” cũng đủ khiến anh cảm thấy vô cùng nhục nhã, mất kiểm soát và trở nên tức giận vì xấu hổ.
Nhan Yên có thể ghét bất kỳ khuyết điểm nào của anh, nhưng cậu không thể không yêu anh.
Vào lúc đó, Đoạn Tư Vũ chỉ có một ý tưởng, đó là chặn miệng Nhan Yên lại, bởi vì anh không thể chịu đựng được đòn nặng tiếp theo.
Cứ như vậy, họ cắn nhau, từ ghế sofa đến phòng ngủ, nụ hôn thoang thoảng mùi ánh trăng không còn nữa, trở nên hung dữ như vầng trăng máu.
Giữa những hơi thở, anh phàn nàn như điên, buộc tội Nhan Yên đã tự mình loại bỏ anh khỏi cuộc sống của cậu mà không hề báo trước.
Nhan Yên chỉ lặp đi lặp lại, cậu chán anh và không còn yêu anh nữa.
Đó là những cái vả tiếp theo.
Anh lại chặn miệng, đơn phương gạt bỏ, nhưng cũng không có tác dụng, giống như đang biểu diễn một màn kịch vậy.
Cho đến tận sáng sớm, họ kiệt sức và không thể thuyết phục được đối phương đầu hàng.
Cuối cùng, Đoạn Tư Vũ cũng im lặng đồng ý.
Không phải vì anh bị thuyết phục, mà là vì anh thực sự không thể chịu nổi một đòn nặng nề khi nghe thêm câu “Em không còn yêu anh nữa”.
Đoạn Tư Vũ không biết Nhan Yên rời đi lúc mấy giờ, anh chỉ nhớ rằng Nhan Yên không đem theo bất kỳ hành lý nào và thậm chí không nhìn lại khi rời đi.
Tuỳ Yên hỏi anh lì lợm lôi kéo đến vậy sao?
Đến mức đó đấy.
Anh chính là kiểu người lì lợm lôi kéo người ta.
Dù sao thì việc nói “em không yêu anh nữa” từ lâu cũng không còn là vấn đề với anh. Bởi vì Nhan Yên cũng không khá hơn khi không có anh, trái lại trông hốc hác đến đáng thương.
Nếu Nhan Yên không chê vào đâu được, anh cũng sẽ không tự rước nhục vào người.
Nhưng bây giờ cuộc sống của Nhan Yên rõ ràng là một mớ hỗn độn, chỉ cần có một khoảng cách mong manh, anh cũng sẽ tận dụng nó.
Sau khi rẽ vài góc, Đoạn Tư Vũ vuốt thẳng cổ áo và bước vào trạm bưu điện nơi anh nhận chuyển phát nhanh.
"Sáng sớm cậu ra ngoài chỉ để đón tàu tốc hành thôi à? Tôi tưởng cậu ra ngoài ăn sáng chứ." Tuỳ Yến không hiểu.
Đoạn Tư Vũ không trả lời, anh chỉ mở tin nhắn ra, chậm rãi xem qua tin nhắn chuyển phát nhanh.
Tuỳ Yến chán nản chờ đợi và không hiểu Đoạn Tư Vũ đang nán lại điều gì, cho đến khi anh ta đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhan Yên không ở một mình, phía sau còn có một người cao gầy, đang kéo một chiếc xe đẩy theo sát.
“Nhan Yên?!" Tuỳ Yến giả vờ ngạc nhiên và vỗ nhẹ vào vai Đoạn Tư Vũ, ra hiệu cho anh quay lại.
Nhan Yên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn vào mắt Đoạn Tư Vũ, rồi lập tức quay đi: "Xin chào."
"Cậu có nhớ tôi không? Tôi là Tuỳ Yến."
"Tôi nhớ."
“Chúng ta gặp nhau ở quán rượu rồi.”
"Ừm."
"Cậu cũng sống ở gần đây à?"
"Xin lỗi, tôi phải đi đây."
Nói một cách ngắn gọn, Tư Nam Vũ đã lấy hết gói hành lý và chất lên xe đẩy, nhưng cậu ta không đủ sức để đẩy chúng.
Đoạn Tư Vũ bước lại gần mà không nói một lời, giơ tay giúp đỡ.
Nhan Yên bước lên bước đầu tiên, nắm lấy cần gạt trong tay và đẩy nó ra khỏi quán trọ.
"Em......"
Đoạn Tư Vũ giật mình và mới bắt đầu nói.
Nhan Yên nhanh chóng lấy chiếc tai nghe mới mua từ trong túi ra, đeo vào tai để chặn âm thanh rồi đẩy xe đi mà không quay đầu lại.
Hành động một cách hoàn hảo.
Một cái liếc nhìn cũng keo kiệt đến đáng sợ.
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3