Chương 12

Dịch: Anh Nguyễn

Quen nhau được mấy ngày, Tân Nam Vũ cảm thấy trong số những người cậu ta quen biết, Nhan Yên không chỉ là người ổn định nhất về mặt cảm xúc mà còn là người trưởng thành và kiên nhẫn nhất.

Đôi khi Tân Nam Vũ nói không ngừng, thậm chí còn cảm thấy chính mình ồn ào, nhưng Nha Yên sẽ không ngắt lời cậu ta mà chỉ im lặng lắng nghe.

Tuy nhiên, ngay cả một người có tâm trạng ổn định như vậy cũng sẽ phớt lờ người khác với thái độ không tốt!

Và cậu ta biết người đó. Cậu ta đã nghe các bài hát của Đoạn Tư Vũ và có một vài bài trong của anh nằm trong danh sách phát cậu ta hay nghe.

Đoạn Tư Vũ đúng là có tính cách lập dị nhưng lại có rất nhiều fan vì gương mặt và những ca khúc nổi tiếng của mình nên rất ít thính giả quan tâm đến những bình luận tiêu cực khác.

Nhan Yên bước đi rất nhanh, cánh tay kéo xe nổi lên gân xanh.

Đây là lần đầu tiên Tân Nam Vũ cảm nhận được tâm tình của Nhan Yên đã thay đổi.

“Cậu Nhan!" Tân Nam Vũ tăng tốc độ và hét lên với âm lượng cao hơn.

Nghe được âm thanh, Nhan Yên tỉnh táo lại, tháo tai nghe ra: “Sao vậy?”

Cậu trở lại với vẻ ngoài kiên nhẫn và thờ ơ.

"Vừa rồi cậu có biết hai người kia không?" Tân Nam Vũ thận trọng hỏi.

Nhan Yên đã bốn năm năm không gặp, nhưng Nhan Yên vẫn nhớ rõ người này. Lúc đó anh ta thường xuyên lui tới quán rượu của anh ta và anh ta là bạn của Đoạn Tư Vũ.

“…Chúng tôi có quen nhau.” Nhan Yên trả lời, suy nghĩ không kiềm chế được quay về mùa đông ở Bắc Thành.

...

Sau đêm Giáng sinh, Nhan Yên cũng trở thành khán giả của Đoạn Tư Vũ. Mỗi khi có thời gian rảnh, cậu đều đến quán rượu và gọi một ly nước có ga, tần suất rất cao, có thể là ba lần một tuần.

Tại sao phải đến quán rượu để nghe nhạc?

Cậu không thể giải thích tại sao.

Có lẽ là vì cậu không bao giờ chia sẻ danh sách phát của mình với người khác. Dù sao thì không có nhiều người nghe nhạc rock, nhưng hầu hết những gì Đoạn Tư Vũ hát đều có trong danh sách phát của cậu.

Cảm giác này rất vi tế, giống như được tiếp xúc với một loại sóng vô tuyến nào đó trước đây. Nhan Yên luôn cảm thấy mình là một hòn đảo, nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng trên thực tế cũng có những người có sở thích giống mình.

Như đàn em đã nói, có rất nhiều học sinh đến xem Đoạn Tư Vũ trước khi buổi biểu diễn bắt đầu nửa tiếng, những chỗ ngồi có tầm nhìn tốt đã kín chỗ.

Sau khi nghỉ việc thực tập và bắt chuyến tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối, khi Nhan Yên chạy đến quán rượu, cậu thường chỉ ngồi ở hàng ghế sau và đôi khi buổi biểu diễn thậm chí còn diễn ra được một nửa rồi.

Vì thế cậu thường thu mình vào một góc và chỉ liếc nhìn sân khấu khi ánh đèn đã tắt.

Khi buổi biểu diễn kết thúc và đèn bật sáng vào lúc nửa đêm, cậu không muốn rời đi nên đã cầm máy tính và giả vờ là một sinh viên học khuya cùng với các sinh viên khác, giả vờ vội vàng để bắt kịp với mọi người.

Tuy nhiên, cậu đang làm luận văn tốt nghiệp nên tất cả cũng không hẳn là giả vờ.

Có một người đàn ông tên là Tuỳ Yến, trông không giống ông chủ hay nhân viên. Anh ta cứ vài ngày lại đến quán rượu và khách hàng trong cùng quán đều nói về Đoạn Tư Vũ.

Nhan Yên đã đến quán rượu nhiều lần hơn và nghe được khá nhiều điều, nó khiến Nhan Yên biết nhiều hơn.

Ví dụ, tòa nhà mới được khởi công xây dựng vào năm ngoái do Trường Kỹ thuật Cơ khí xây dựng có sự đầu tư của Đoạn gia. Hay Đoạn Tư Vũ bị cắt trợ cấp sinh hoạt vì không vâng lời sự sắp xếp của cha mình nên đã làm việc ở đây.

Hoặc Đoạn Tư Vũ thường viết bài hát và tự hòa âm, một số bài hát và nhạc phim dự án của các tổ chức sinh viên cũng do anh sáng tác.

Cậu không biết những tin đồn này có phải là sự thật hay không. Chúng được Tuỳ Yến kể lại và được những người lạ thảo luận trong các cuộc trò chuyện. Chúng chỉ là những thông tin rời rạc có thể dễ dàng khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.

Nhan Yên cũng có chút mơ màng.

Đoạn Tư Vũ là người như thế nào?

Bên trong anh có lạnh lùng và kiêu ngạo như vẻ bề ngoài không? Hay là ngược lại?

Giáng sinh và cả đêm giao thừa. Nhan Yên đã dành nhiều đêm và cuối tuần ở quán rượu trong suốt học kỳ vừa qua.

Sau kỳ nghỉ đông, các học sinh về nhà, khách hàng trong quán rượu ngày càng ít đi, thậm chí cả Tùy Yến cũng không đến nữa.

Thời gian trôi nhanh và trong chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Sau khi trưởng thành, Nhan Yên không đón giao thừa nữa. Đối với cậu, đêm giao thừa cũng như bao đêm bình thường khác, một là ở nhà hoặc là ở kí túc xá thôi.

Nhưng năm nay, Nhan Yên có nơi mình muốn đến.

Đúng như dự đoán, đêm giao thừa nên quán rượu sôi động và đông đúc người. Nhưng lúc này mới chín giờ quán đã vắng người, chỉ có vài vị khách vô tình bước vào nghỉ ngơi, cười nói, uống vài ly rượu rồi rời đi từ rất sớm.

Cậu là khách hàng duy nhất còn lại trong quán và hai nhân viên đang trực.

Cậu dường như đang tăng khối lượng công việc của người khác một cách vô hình.

Nếu cậu không đến, những nhân viên này có thể về sớm.

Nhan Yên cảm thấy có lỗi, uống vài ngụm nước có ga và chuẩn bị rời đi, chờ đợi lễ hội mùa xuân sẽ có nhiều người hơn để quay lại.

Nhưng cậu vừa đứng dậy, ánh đèn đột nhiên mờ đi, nhạc nền đột ngột dừng lại, Đoạn Tư Vũ bước lên sân khấu với cây đàn guitar.

Buổi biểu diễn đã được dời lên cả tiếng đồng hồ.

Sau khi điều chỉnh độ cao của micro, Đoạn Tư Vũ liếc nhìn xuống sân khấu, cuối cùng ánh mắt anh dán chặt vào Nhan Yên.

Trong ít nhất năm giây, họ nhìn nhau trong im lặng.

Nhan Yên sửng sốt, cho rằng mình đứng quá dễ thấy nên vội vàng ngồi xuống.

Một lúc sau, Đoạn Tư Vũ mở miệng và nói những lời đầu tiên với cậu.

“Sao không ngồi phía trước?” Anh hơi lạnh và khàn giọng.

Nhan Yên nín thở, trong tiềm thức cho rằng Đoạn Tư Vũ không nói chuyện với mình. Tuy nhiên, trong quán không có khách hàng nào khác ngoài cậu.

Trong lúc do dự, Đoạn Tư Vũ vẫn nhìn cậu, như chờ đợi cậu đi lên.

Nhan Yên quên mất suy nghĩ và vội đứng dậy, đi đến hàng ghế đầu và ngồi xuống, chỉ cách sân khấu hai mét.

Khi ngồi xuống, Đoạn Tư Vũ gảy dây và bắt đầu biểu diễn. Không có nhạc đệm, chỉ có tiếng đàn.

"Look at the stars

Look how they shine for you.”

(Hãy nhìn lên những vì sao, chúng thật sáng vì có em.)

Nhan Yên đã nghe bài hát này khi còn học trung học cơ sở và nó rất quen thuộc với cậu.

Nhưng giọng hát của Đoạn Tư Vũ lại khác. Chỉ cần một chút khác biệt cũng khiến máu khắp cơ thể cậu trào dâng, khiến má và tai cậu đều nóng bừng.

Sự mơ hồ tràn ngập bầu không khí, một làn sóng vô hình, không lối thoát, khiến trí tưởng tượng của Nhan Yên lang thang.

Cứ như thể Đoạn Tư Vũ đang hát riêng cho cậu vậy.

Cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Miệng Nhan Yên khô khốc, nuốt mấy ngụm không khí, cậu cảm thấy có chút hối hận vì đã uống hết nước trong một ngụm.

Khi kết thúc bài hát, Đoạn Tư Vũ bước xuống sân khấu, không nói một lời và cầm cây đàn guitar bước đi.

Nhan Yên không biết tại sao, nửa đứng dậy, nhìn sang một bên.

Tức giận sao? Bởi vì cậu là vị khách duy nhất ngồi nghe à?

Hay là mệt nên anh mới kết thúc buổi diễn sớm à?

May là Đoạn Tư Vũ không rời đi, anh chỉ dừng lại ở quầy bar, mở vài chai gia vị, đổ nước cốt và đá viên vào cốc lắc, đóng nắp lại và lắc bằng một tay.

Những khối băng kêu leng keng, ánh đèn mờ ảo, bóng lưng của Đoạn Tư Vũ hơi mờ mịt nhìn từ xa, dáng vẻ cao lớn, điềm tĩnh, khó có thể đạt tới.

Nhưng Nhan Yên không cảm thấy Đoạn Tư Vũ lạnh lùng mà ngược lại rất nóng bỏng. Cậu có ảo tưởng rằng nếu anh đưa tay ra, anh có thể khiến xung quanh tan chảy.

Chưa đầy nửa phút, Đoạn Tư Vũ quay lại với một ly đồ uống bổ sung trên tay, trên vành cốc có làn sương mờ trong suốt.

Sau khi đặt đồ uống trước bàn của Nhan Yên, Đoạn Tư Vũ liếc nhìn cậu rồi nhanh chóng bước trở lại sân khấu để tiếp tục biểu diễn bài hát tiếp theo.

Đến lúc nhận ra anh vừa làm gì, Nhan Yên đã bỏ lỡ cơ hội nói lời cảm ơn.

Cậu cầm cốc lên và uống một ngụm.

Bong bóng vỡ ra giữa kẽ răng, hương vị cam quýt tươi ít chua hơn ngọt.

Nhan Yên không có thời gian để quan tâm đến mọi thứ ở thế giới bên ngoài.

Cậu chỉ cảm thấy cơ thể và trái tim mình từ đầu đến chân đều tràn ngập thứ nước có vị cam quýt, hơi chua và tràn đầy hưng phấn.

Bình thường Đoạn Tư Vũ chỉ hát trong nửa tiếng.

Nhưng hôm nay, khi Nhan Yên tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ trên điện thoại, cậu mới nhận ra đã hơn 11 giờ.

Hơn hai tiếng rồi.

Nó giống như một buổi hoà nhạc luôn rồi.

Khi màn trình diễn kết thúc, đèn bật sang. Đoạn Tư Vũ bước ra khỏi sân khấu, đặt cây đàn guitar sang một bên và bước đến chỗ Nhan Yên.

Đây là lần đầu tiên cậu gần gũi với Đoạn Tư Vũ như vậy.

Nhan Yên nín thở: "...Sắp đóng cửa à?"

Không biết từ lúc nào mà hai nhân viên kia đã đi về, bốn phía lặng yên, chỉ còn lại dư thâm của chút điện lưu thanh.

Đoạn Tư Vũ liếc nhìn ba lô của cậu và hỏi: "Anh chạy deadline à?”

Có rất nhiều học sinh trong trường có thể nói giọng Mỹ chuẩn.

Nhưng một câu nói bình thường như vậy, một chữ, phát ra từ miệng Đoạn Tư Vũ, lại khác lạ không thể giải thích được, khiến cho nửa tai của Nhan Yên tê dại.

"Không phải." Nhan Yên cố gắng hết sức bình tĩnh, lắc đầu.

Đoạn Tư Vũ gật đầu, nhướng mày và không nói gì, thái độ của anh có vẻ thờ ơ, khiến Nhan Yên khó hiểu.

Nhan Yên chủ động phá vỡ sự im lặng: “Ly này với một ly vải đào đào, tổng cộng bao nhiêu vậy?”

Đó không phải là ảo giác, Nhan Yên nhìn thấy rõ lúc cậu nói ‘vải đào đào’, miệng Đoạn Tư Vũ cử động, như thể anh đang cười.

Vải đào đào.

Có vấn đề gì sao?

Đồ uống trong danh sách rượu quả thực có tên như vậy.

Nhan Yên có chút xấu hổ: "Có vấn đề gì sao?"

“Không.” Đoạn Tư Vũ mở màn hình điện thoại lên, bấm QR rồi đưa ra, “Tổng cộng là 12 tệ.”

Cậu nhớ thường giá là 24 tệ cho một ly, nên hai ly không thể là 12 tệ được.

"Cậu tính sai đúng không?" Nhan Yên xác nhận.

“Đây là giảm giá cho đêm giao thừa.”

Cậu hiểu rồi.

Nhan Yên hiểu và quét mã trên điện thoại của anh. Thứ nhảy lên không phải là trang thanh toán mà là trang kết bạn.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3