Chương 2

Gần như cùng lúc đó, khi Lý Hướng Vãn mở cửa ra, một mùi khói nồng nặc xộc thẳng vào mặt làm cô ho dữ dội.

Lý Hướng Vãn cũng quay đầu ho khan vài cái.

Tâm trí Lộc khê đột nhiên trống rỗng.

Thật sự có hỏa hoạn?

Nhận thức được điều đó, cô trở nên luống cuống, phản ứng đầu tiên là muốn quay lại.

"Em làm gì thế?" Lý Hướng Vãn một lần nữa nắm chặt tay cô, kéo cô trở lại.

"Em..." Lộc Khê nhanh chóng tìm tòi trong đầu những thường thức tự cứu: "Có hỏa hoạn ở nhà cao tầng thì nên ở yên trong nhà, sẽ an toàn hơn khi ở trong ngôi nhà của mình."

"Tòa nhà sắp sập rồi." Lý Hướng Vãn nói như này: "Nhà em là bị nghiêm trọng nhất, ở trong nhà chỉ có chờ chết mà thôi."

Lộc Khê chớp mắt như không hiểu.

"Đi." Lý Hướng Vãn lại muốn kéo cô đi.

"Nhưng..." Lộc Khê vẫn không tin. Tuy nói không tin nhưng trái tim lại rất thành thật, đập rất nhanh.

Mọi chuyện hoang đường đến mức Lộc Khê không thể thuyết phục bản thân tin vào điều đó được, chưa kể vụ hỏa hoạn hay tòa nhà sập đi, sự thật thì dáng vẻ của Lý Hướng Vãn rất hư cấu.

Cô và Lý Hướng Vãn đã chia tay một năm rồi, hôm nay vừa tròn một năm. Vì thế cô đã uống thêm vài ly.

Tại sao Lý Hướng Vãn lại xuất hiện đúng vào ngày kỉ niệm một năm chia tay của bọn họ? Hiện tại đang xảy ra chuyện gì đây?

Một chương trình tạp kỹ được dàn dựng? Hay là một sự trả thù kỳ quái?

Một Lý Hướng Vãn đang tốt lẽ nào lại bị tình yêu hành hạ ra thế này?

Cô hít thở sâu, định nói tiếp nhưng cô lại nghe tiếng hét kinh hãi của một đứa bé. Lộc Khê nghiêng tai nghe thì nhận ra đây là giọng của Lâm Tuấn Hạo, cậu bé nhà bên.

"Em đi xem thử."

Lộc Khê chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Lý Hướng Vãn kéo quay về.

"Anh làm gì vậy?" Cô bất mãn trừng anh.

"Không còn nhiều thời gian." Anh vẫn nói tiếp: "Còn bốn phút nữa."

"Bốn phút." Lộc Khê nói rất nhanh: "Một phút ôm tiểu Tuấn Hạo, ba phút cùng nhau lao xuống, thế là đủ rồi."

Lý Hướng Vãn: "..."

Lộc Khê chớp mắt, tuy Lý Hướng Vãn không nói gì nhưng vẻ mặt của anh đã nói lên tất cả.

"Em thử nhé?" Cô mạnh dạn đề nghị.

"Em đã thử rồi." Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ nói.

"Ý anh là gì?"

"Ý trên mặt chữ." Lý Hướng Vãn lợi dụng lúc cô đang ngẩn ngơ, kéo cô đi theo hướng ngược với nhà Lâm Tuấn Hạo.

"Cầu thang gần nhất ở đằng kia..." Lộc Khê vừa để anh kéo đi vừa quay người chỉ về phía sau.

"Đường ở đó bị chặn rồi."

Lộc Khê: ?

"Sao anh lại biết?" Cô hỏi lại.

"Bởi vì cũng đã thử qua."

Lộc Khê càng thêm hoang mang: "Thử lúc nào?"

Lý Hướng Vãn không trả lời nhưng dừng lại.

Lộc Khê cũng dừng lại, nhìn theo hướng mà Lý Hướng Vãn đang nhìn.

Có rất nhiều mảnh vụn chất đống ở lối vào cầu thang thiếu ánh sáng, bao gồm hộp các tông, đồ cũ và những món đồ không thể giải thích được.

Chỉ có cô và Lý Hướng Vãn thì không thể di chuyển hết những thứ này trong vòng bốn phút được.

Mùi khói ngày càng nồng, nhiệt độ cũng ngày càng cao.

Vào cuối tháng 12, khi gió thổi mạnh, Lộc Khê lại nóng đến mức đổ mồ hôi ở hành lang, thậm chí còn bị khó thở. Cổ họng cô khô khốc, thái dương đau nhói như bị vật nhọn đâm vào huyệt đạo.

Lý Hướng Vãn trầm mặc mấy giây. Trong lúc đó, vẻ mặt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Anh ngước nhìn Lộc Khê, mím môi, khóe miệng hơi trễ xuống, ánh mắt vẫn không có cảm xúc gì.

Nhưng Lộc Khê biết rằng anh đang không vui.

Lý Hướng Vãn chính là như vậy, trái tim như làm bằng sắt đá, sắc mặt thì lạnh như băng. Cho dù núi Thái Sơn có sập trước mắt anh thì anh vẫn như thế, sắc mặt không thay đổi.

Bây giờ cô cũng rất sợ hãi, anh giận cô thì cũng vô ích, cũng không phải cô để các vật đó ở đấy.

Lộc Khê mới muộn màng nhận ra rằng có lẽ cả cô và anh đều không thể thoát ra ngoài được.

Nhưng Lý Hướng Vãn đang ở đây và anh luôn là người giúp cô giải quyết mọi vấn đề.

Cho nên cô cẩn thận hỏi lại anh: "Không còn cách nào hay sao?"

Nói xong cô ho không ngừng. Những cơn ho này giống như đang làm loãng hơi thở cô nén ở l*иg ngực. Một cảm giác mơ hồ xuất hiện.

Cô thậm chí bắt đầu thở không nổi.

Không biết từ lúc nào, hành lang chật hẹp này đã tràn ngập khói, cô cũng đã không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lý Hướng Vãn nữa.

Chỉ nghe thấy anh ở bên cạnh khẽ thở dài, dang tay ra rồi ôm cô.

Ngay sau đó, Lộc Khê nghe thấy tiếng động lớn, sau đó cả thế giới của cô chìm vào bóng tối.