Chương 1

7h50 sáng.

Lộc Khê đứng ở phòng khách, bối rối nhìn Lý Hướng Vãn bỗng dưng xuất hiện.

Sở dĩ nói là bỗng dưng, đó là bởi vì tại thời điểm này, Lý Hướng Vãn vốn không nên xuất hiện ở đây.

Anh mặc áo sơ mi đen cùng quần sẫm màu mà anh thường mặc đi làm, trước ngực còn có thẻ nhân viên. Cho dù nhìn như thế nào đi nữa thì cũng có vẻ như anh vừa bước ra khỏi văn phòng làm việc rồi bước vào thẳng phòng khách nhà cô vậy.

Cô chớp mắt vài cái, tưởng mình đang bị ảo giác.

“Anh!”

Cô vừa định nói, Lý Hướng Vãn đã sải bước tiến đến nắm lấy tay cô, nói rất nhanh, lực cầm tay cô cũng rất mạnh: "Đi mau, có cháy."

Lông mày của Lộc Khê nhướng cao.

Hay lắm, cô cơ bản đã xác định chắc chắn 99% đây là ảo giác.

Chẳng qua ảo giác này rất chân thật.

Cô cụp mắt nhìn cổ tay mình bị Lý Hướng Vãn nắm chặt.

Có hơi đau.

Không biết là xuất phát từ tâm lý hay điều gì khác nhưng cô lại để mặc bản thân nói chuyện với Lý Hướng Vãn bước ra từ ảo tưởng này.

Cô nói: "Để em mặc áo khoác vào đã, bây giờ là tháng mười hai, bên ngoài lạnh lắm."

Lý Hướng Vãn vừa lo lắng vừa hướng mắt lên nhìn đồng hồ.

Lông mày của Lộc Khê lại nâng cao.

Ảo giác thế mà còn rất chi tiết, còn có thể bắt kịp theo thời đại.

Lý Hướng Vãn thế mà lại đeo chiếc đồng hồ thông minh đời mới nhất.

Lộc Khê nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh có muốn uống một tách trà không?"

Nghe vậy Lý Hướng Vãn trợn to hai mắt, làm cho khuôn mặt vốn tuấn tú của anh trở nên hơi buồn cười: "Tòa nhà sắp sập rồi, chúng ta phải chạy nhanh thôi!"

Ồ, không chỉ có hỏa hoạn mà còn có nhà sập, có vẻ thú vị đấy.

Lộc Khê bối rối cắn da chết trên môi..

Ảo giác rất chân thật nhưng tính cách nhân vật lại không thực tế lắm, Lý Hướng Vãn trong ảo giác không giống với Lý Hướng Vãn thật hay giảng đạo lý lắm.

Cô không thể để cho một người trong tưởng tượng dẫn mình ra đường được, chưa kể lý do anh muốn dẫn cô ra ngoài còn là: Tòa nhà sắp sập?

Vô lý!

Người bình thường không thể không duyên không cớ xuất hiện ảo giác, kiểu gì cũng phải có lý do. Ví dụ như ăn nấm độc, hay là uống phải rượu giả, hoặc ví dụ như dùng thuốc giả, hoặc là đã bị kí©h thí©ɧ bởi cái gì đó.

Lộc Khê cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trong 24h qua.

Ngày hôm qua cô vẫn đi làm bình thường, trải qua một buổi sáng làm việc nhàm chán. Nhưng buổi chiều lại không quá thuận lợi, vì mắc lỗi sai nên cô bị lãnh đạo phê bình hơn nửa giờ. Cho nên buổi tối liên hoan, cô đã trả thù bằng cách uống nhiều hai ly.

Có thể là vì uống phải rượu giả, cũng có thể chỉ đơn giản là do quá tức mà thôi.

Cho nên xuất hiện ảo giác.

Lộc Khê bắt đầu nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc sáng sớm.

Đồng hồ báo thức vang lên đúng vào 7h30, suốt đêm, cô đã mơ những giấc mơ kì lạ, tắt đồng hồ báo thức mà đầu đau như búa bổ, ngủ thêm 5 phút nữa cho đến khi chuông báo thức reo lên lần thứ 2.

7:36, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đánh răng vì buồn ngủ quá nên không cẩn thận bị đâm vào lợi, cô đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.

7:45, cô rửa mặt xong và đi đến phòng bếp. Bên ngoài, tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo nhưng cô không thể nghe rõ là đang nói về cái gì cả. Khoảng thời gian gần đây luôn có hàng xóm làm ầm ĩ, nhóm chủ sở hữu cũng không chịu để yên. Lúc này buổi sáng mới bắt đầu được vài tiếng nên cô đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử phía trên lò nướng.

7:48, cô nhìn căn bếp trống rỗng lại nhớ đến câu nói xưa: Một ngày bắt đầu từ lúc sáng sớm, không ăn sáng đồng nghĩa với việc tự gϊếŧ chính mình. Lộc Khê đứng suy tư một lát, rất đồng ý với câu nói này nên lấy điện thoại ra xin phòng nhân sự nghỉ ốm một ngày.

7:50, cô đi ra từ phòng bếp thì thấy Lý Hướng Vãn rơi từ trên trời xuống này.

Lộc Khê nghĩ đến khả năng thứ hai ngoài việc bị ảo giác, lần báo thức thứ 2 cô vẫn chưa tỉnh.

Cho nên rất có thể cô vẫn còn đang mơ.

Điều này sẽ rất tệ, nếu cô không thức dậy thì sẽ bị trừ tiền vì đến muộn.

Cho nên hiện tại vấn đề là cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho bản thân tỉnh dậy?

"Lộc Khê!" Lý Hướng Vãn lại nhìn thời gian.

Điều này làm cho Lộc Khê không nhịn được cũng nhìn thời gian trên lò nướng: 7h53.

"Đi." Lý Hướng Vãn lại tiến lên mạnh mẽ cầm tay Lộc Khô đi về phía cửa mà không nói gì.

Lộc Khê mờ mịt để anh kéo đi, đồng thời ở trong đầu cũng cố gắng thức tỉnh chính mình: tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại, mau tỉnh đi.

Nhanh! Đây là đang nằm mơ! Mau tỉnh dậy!

Lý Hướng Vãn bước đi rất nhanh, anh không những không cầm tay cô nhẹ hơn mà còn siết chặt cổ tay cô.

Rất mạnh.

Lộc Khê lại cảm thấy rất đau.

Đau?

Cô ngẩn người, không phải nói cảnh trong mơ không có cảm giác đau đớn hay sao?

Cho nên bây giờ vẫn là ảo giác?

Điều này làm cho bước chân của Lộc Khê chậm lại.