《 Sự kiện trận chiến Đầu Rồng (2) 》
Cấp độ tài liệu: [ Tuyệt mật ]
Thời gian: ngày XX tháng XX năm XXXX
Vào ngày thứ 50 Trận Chiến Đầu Rồng diễn ra, điệp viên tình báo Sakaguchi Ango đệ đơn xin Cục Quản lí năng lực đặc biệt ra tay toàn lực để can thiệp.
Đơn bị từ chối
Lý do vì: [ Cứ để cho các tổ chức bóng đêm phi pháp ở Yokohama tự cắn lẫn nhau, cho tới khi chính phủ có thể một lần xử gọn toàn bộ các tổ chức bóng đêm phi pháp, lấy lại quyền khống chế hoàn Yokohama hoàn toàn đi.]
Ngày thứ 60 của trận chiến Đầu Rồng, cục diễn dần trở nên mất khống chế, sự tàn phá đang dần lan tới các thành phố xung quanh
Dưới sự áp lực, chính phủ đã quyết định để cho [ Kỳ lần trắng] Shibusawa Tatsuhiko tham chiến chằm chấm dứt chiến tranh.
Điệp viên tình báo Sakaguchi Ango phản đối, đưa ra những lý do thuyết phục về tính nguy hiểm của Shibusawa Tatsuhiko
Shibusawa Tatsuhiko và [ Demon ] Fyodor · Mikhaylovich · Dos chính là người quen cũ, là dị năng giả có độ nguy hiểm cực cao, là người gần nhất với dị năng giả siêu việt ở đất nước này.
Hắn là tội phạm tàn ác vô tình, được liệt vào danh sách [Dị năng giả nguy hiểm cấp độ một] yêu cầu nghiêm khắc trông coi, không thể tùy ý thả ra ngoài. Nếu để hắn làm người xử lý Trận Chiến Đầu Rồng sẽ chỉ khiến cho trận chiến trở nên khó giải quyết hơn, thậm chí có xu hướng tạo ra chiến tranh thật sự.
Ngày thứ 62 của trận chiến Đầu Rồng, phản đối của điệp viện tình báo Sakaguchi Ango bị bác bỏ, [Kỳ lân trắng] Shibusawa Tatsuhiko tham chiến.
Ngày thứ 62 của trận chiến Đầu Rồng, Shibusawa Tatsuhiko bất chấp phe ta hay địch chỉ cần là tổ chức có tham chiến đều sẽ tấn công, tùy ý phá nát cả thành phố, chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi thương vong lên tới hơn một ngàn.
Hắn vừa giống thần chết, lại giống ác ma đơn thuần muốn nhìn nhân loại khổ đau, đặc biệt thích gϊếŧ chết những dị năng giả mạnh để lấy những viên đá quý chứa dị năng gia tăng lực lực của mình.
Shibusawa Tatsuhiko bất chấp mệnh lệnh của chính phủ, mục tiêu của hắn không phải là kết thúc chiến thanh, mà là trở thành vua của trận chiến. Hắn khiến cho trận chiến tranh này càng thêm điên cuồng, biến trận chiến này thành nhà ăn và khu vực săn bắn tư hữu.
Do đó, điệp viên tình báo xin Cục Quản lí năng lực đặc biệt ra tay can thiệp [Kỳ lân trắng] Shibusawa Tatsuhiko, trực tiếp cho [Chó Săn] hoặc những người có khả năng khống chế dị năng giả ra kết thúc trận chiến
Trên đây là toàn bộ thông tin về《 Sự kiện trận chiến Đầu Rồng (2) 》
Bản báo cáo này do phòng Bảo Mật Tư Liệu số 9 thuộc bộ Nội Vụ bảo quản, nghiêm cấm đọc hoặc mang khỏi phòng tài liệu khi chưa được cấp phép.
Người báo cáo: Điệp viên tình báo thuộc bộ Nội vụ của Cục Quản lí năng lực đặc biệt —— Sakaguchi Ango
*
[A a a a! Xong rồi! Xong hết rồi! Trên mặt đám người đó đều dính cứt chó sao?!]
Ango tức tới mức đi tới đi lui trong phòng, mỗi bước chân đều vô cùng nặng.
[Rõ ràng ta đã đem chứng cứ liên quan đến mối quan hệ nguy hiểm giữa Shibusawa Tatsuhiko và Fyodor đệ lên hết rồi! Thế mà bọn họ còn dám dùng hắn! Có bệnh đúng không? Não bọn họ chắc đem nhúng nước hết rồi chứ gì? Tức chết ta a a ——]
Ango hung hăng đấm một quyền lên tường.
[Tự đại! Ngạo mạn! Không nghe hiểu tiếng người! Rùa rụt đầu! Không coi mạng người ra gì! Đầu óc hư thối! Có chuyện thì vắt chân lệ cổ chạy trước, kệ! Rặt một đám rác rưởi! Cặn bã! Thở thôi là thấy ô nhiễm rồi! Sao không chết hết luôn đi! Ta thật muốn cầm dao xiên chết bọn chúng a a a !!!]
Hệ thống an tĩnh như gà.
Kinh nghiệm nói cho nó lúc này đừng làm gì cả, để Ango phát tiết xong là được rồi.
Quả nhiên, chờ cho đến khi phát tiết xong, Ango hít sâu, sửa sang lại áo quần và đầu tóc, trở về với hình tượng xã súc bình tĩnh lý trí.
“Thôi, dù sao ta cũng chỉ là một người làm công ăn lương hèn mọn, đối với mấy thể loại lãnh đạo kỳ quái, có muốn cũng không giải quyết được gì đâu.” Hắn nghiến răng nghiến lợi mà thấm giọng nói.
[Thật phiền, thật muốn từ chức không làm quá đi, đây là việc cho con người làm chắc?]
Hệ thống không dám nói gì, thật ra cậu có thể tùy tiện một chút, không cần mang nhiều gánh nặng như vậy.
Sau đó, Ango cứ vậy mà vừa một bên hùng hùng hổ hổ than thở muốn từ chức, một bên tận chức tận trách mà thức đêm tăng ca xử lý văn kiện.
Hắn nắm chắc thời gian lợi dùng tình báo, quyền lực và nhân mạch có trong tay để khống chế chiến tranh, tận lực giảm thiểu thương vong, cũng nỗ lực tóm tắt tiểu sử của mỗi một người chết, sau đó siêng năng mà đưa chúng tới văn phòng của Mori Ogai.
Hệ thống tầm nghĩ, có lẽ chuyện này giống như mọi người hay bảo [ Ngày ngày muốn từ chức, tháng tháng vẫn chuyên cần] nhỉ.
*
Phòng tình báo ngầm Mafia Cảng.
Lại đến thời gian tan tầm, Ango lại chưa muốn rời đi.
Trong căn phòng làm việc nhỏ này, có nhiều thêm một chiếc sô pha hoa lệ không hợp phong cảnh được đặt chỉnh tề.
Đây là món quà tới từ Dazai, hắn nói rằng khi bản thân mệt mỏi sẽ nằm lên đó để nghỉ ngơi một lúc.
Sau đó, Dazai thật sự nằm trên đó đánh một giấc rồi.
Thiếu niên tóc đen 16 tuổi mảnh khảnh nằm cuộn một góc trên sô pha giống như con mèo, trong ánh đèn lờ mờ cùng căn phòng mang không khí cổ này hắn ngủ một giấc ngon lành.
Trong căn phòng này có tiếng lật giấy cùng tiếng bút loạt soạt trên trang giấy của Ango, có tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ cổ xưa khổng lồ bằng vàng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột, trong không khí tràn ngập mùi hương sạch sẽ của mực bút và mùi giấy.
Tuy ngoài miệng hắn sẽ mắng Dazai coi nơi này thành chỗ hoàn hảo để ngủ, hơn nữa trong cái cảnh mà bản thân thì đang làm việc mà có người còn có thể ngủ ngon lành thì thật sự là hơi bị nóng máu luôn.
Thế nhưng khi Dazai thật sự ngủ sâu, Ango sẽ cố gắng thả nhẹ động tác của mình, đến uống một ly nước cũng nhẹ nhàng đặt xuống, sẽ không quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Ango biết, mèo Dazai là động vật hoạt động về đêm, theo cái lý của hắn thì ban đêm bản thân sẽ không ngủ được vì suy nghĩ quá nhiều, vì vậy hắn sẽ làm ầm ĩ cho tới khi bản thân buồn ngủ vào ban này, sau đó sẽ sung sướиɠ chìm vào mộng đẹp.
Lời nói của Dazai từ trước tới nay chỉ có ba phần là thật, thân là cán bộ dự bị quan trọng nhất, công việc của hắn không hề ít hơn Ango, thậm chí còn nguy hiểm và phức tạp hơn nhiều.
Đương nhiên, phần việc của điệp viên là không tính.
Sau giờ tan tầm, như thể được đồng hồ sinh học đánh thức, Dazai chậm rì rì mà duỗi người bò dậy, chậm rì rì mà dạo bước đến trước bàn làm việc của Ango, như thường lệ mà quấy rầy công việc của hắn.
“Ango, dù cậu có làm chuyện này, thủ lĩnh cũng không vui mấy đúng không?” Hắn rút phần báo cáo trong tay Ango ra.
Gân trên trán Ango giật giật, dùng ánh mắt sắc như dao cạo uy hϊếp mèo Dazai đang quấy rối.
Nhưng mà Dazai chẳng sợ chút nào, vung vẩy bản báo cáo trong tay: “Hồ sơ tiểu sử của người chết, lại còn không chỉ của thành viên Mafia Cảng nữa chứ? Mệnh lệnh của thủ lĩnh sao?”
Ango nhẫn nại: “Không, cá nhân muốn thôi, nhưng tôi sẽ đưa nó cho thủ lĩnh xem.”
“Ô, oa, wow” Dazai phát ra tiếng cảm thán kỳ quái, sáu đó bắt đầu đọc bản báo cáo
“Tối hôm qua xảy ra vụ tập kích cán bộ trên đường Sakuragi, Mafia chúng ta chết ba gã, quân địch chín tên, nhân vật quần chúng vô tội chế ba người, hai cảnh sát thành phố do ra tay can thiệp nên chết, tổng cộng là 17 người.
"Ishida Mikawa, 34 tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường. Anh ta làm ca đêm tại một cửa hàng tiện lợi, bởi vì cuộc sống khó khăn nên phải kiên trì đi làm, tôi hôm qua trên đường tan tầm về nhà không cẩn thận bị cuốn vào cuộc chiến, chết tại chỗ. Mười ngày trước người vợ ở nhà bị lưu manh tới cướp bóc gϊếŧ chết, trong nhà có con gái ba tuổi, hiện tại tạm thời gửi vào cô nhi viện. Anh ta sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở Nara, nơi người mẹ 78 tuổi của anh đang dưỡng bệnh vì bệnh phổi nặng. "
Dazai cảm thán: “Quá kỹ càng tỉ mỉ rồi, đây chỉ là người bình thường thôi, Ango."
“Con số không kể được nguyên nhân chết đi, mỗi một sinh mạng đều có riêng một câu chuyện mang ý nghĩa độc đáo, dấu vết cuộc đời bọn họ in lên không thể chỉ dùng vài ba câu [tên những người đã khuất] để hình dung họ được.” Ango kiên nhẫn giải thích hành vi kỳ quá trong mắt mọi người của mình cho Dazai.
“Ngay cả bây giờ, vẫn luôn có những người tôi không biết đang chết đi” Ango nói, “Cho dù sinh mệnh của bọn họ bị cướp đi một cách dễ dàng như vậy, nhưng nó không có nghĩa là họ nhỏ bé. Sinh mệnh yếu ớt không có nghĩa là họ không quan trọng, bọn họ đã tới với thế giới này, cũng để lại rất nhiều thứ.”
Khóe miệng của Dazai cong lên, mặt cũng dần nhu hòa, biểu tình trên mặt thế mà nhuỗn sự dịu dàng và vui vẻ.
“Thủ lĩnh suy nghĩ thế nào?” Hắn hiếu kỳ nói.
Ango nhún vai: “Ban đầu thì rất không kiên nhẫn và thấy phiền phức, nhưng gần đây lại rất vui mừng, nói rằng đây cũng là một trong những tin tức quý giá nhất để biết hiểu biết thêm về thành phố Yokohama.”
“Tôi chẳng hiểu cậu chút nào.” Dazai trực tiếp ngồi lên mặt bàn, vào lúc gân xanh của Ango nổi lên mà có nhu cầu muốn đạp hắn xuống thì hắn ha ha cười nói: “Quả nhiên là Ango rất thú vị nha.”
Hắn xòe ngón tay: “Ango thì là nhân viên tình báo tôn trọng mỗi một sinh mệnh, Odasaku thì là một mafia kiên trì không gϊếŧ người, không biết vì sao những người tốt kiểu truyền thống như hai người, vì cái gì lại đồng ý làm bạn với tôi chứ.”
Ango hoàn toàn cảm thấy bất đắc dĩ, ôm tay dựa lưng vào ghế ngồi nói: “Đương nhiên là bởi vì Dazai- kun thực ra cũng là một người tốt đẹp và dịu dàng nha.”
Dazai: “!!!”
Đôi mắt của Dazai trừng lớn như muốn lọt tròng, vẻ mặt giống như bị người hung hăng đấm cho một quả, thậm chí còn rớt từ trên bàn xuống, “Rầm” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn từ trên mặt đất bò dậy, ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay lay lay cạnh bàn, chỉ lộ mỗi cái đầu, trợn tròn đôi mắt vẻ ngập tràn không thể tin được nói: “Ango! Cậu tăng ca tới hoa mắt chóng mặt rồi ư?”
Ango thậm chí còn lộ ra nụ cười ôn hòa khó thấy.
“Odasaku- kun cũng nói vậy nha, nói Dazai- kun thật ra là một đứa nhỏ ngoan đó.” Hắn nói.
Dazai gần như bật dậy ngay tại chỗ, lùi lùi không ngừng về sau và đập vào kệ sách, ôm lấy ngực như thể bị chém một đao còn lưng thì dính chặt vào tường.
Dazai chưa bao giờ lộ vẻ hoảng sợ như vậy.
“Cậu thắng cậu thắng.” Hắn nói.
“Tôi thua tôi thua.” Dazai hoang mang rối loạn mà chạy mất, “Đáng giận! Thật đáng sợ! Tôi không chơi nữa đâu!”
Ango: “……”
Ango chống tay trên bàn, bả vai điên cuồng run rẩy nhịn cười.
Nhưng sau khi cười xong, hắn lại vô cùng bất dắc dĩ mà thở dài một hơi.
Nhưng cười xong lúc sau, hắn lại thập phần bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
“Cái kiểu tính cách kỳ quái gì vậy chứ…”
*
10 giờ tối.
Quán bar Lupin.
Ango phủng chén rượu, có chút mơ màng sắp ngủ.
Giấc ngủ đây nhất của hắn chỉ có mấy tiếng do ở quán bar uống rượu với Dazai và Odasaku thôi, hai người vì vậy cũng thành thói quen, ở bên cạnh vừa uống rượu vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
“…… Kỳ lân trắng?”
“ n…… Thủ lĩnh phái ta…… Điều tra về kỳ lân trắng.”
“Anh nói cái gì?!” Ango ngay lập tức giật mình tỉnh lại, chụp lấy bả vai của Odasaku và kêu lên: “Thủ lĩnh lệnh cho anh điều tra kỳ lân trắng?!”
Odasaku sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu: Ừm, nhưng đó là người thế nào? Chẳng lẽ cổ rất dài sao?”
“……” Ango che cái trán lại lải nhải: “Không, tôi cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới hươu cao cổ cả.”
“Vậy sao? Chắc là tôi lầm rồi.” Odasaku bình tĩnh nói.
Ango chụp lấy Odasaku và nói cho anh nghe rất nhiều chuyện về sự xuất hiện và thông tin về dị năng lực hiện đang có kỳ lân trắng, nói anh nhất định phải chú ý an toàn, sau này hắn muốn cùng anh phối hợp tiến hành điều tra, hắn sẽ là người hỗ trợ tình báo.
Odasaku vô cùng có kiên nhẫn mà đồng ý từng cái một, cho tới khi Ango lại một lần nữa nằm trên bàn ngủ mất, anh mới bắt đầu quay lại bàn tiếp tục uống rượu.
Nhưng Dazai lại đột nhiên động.
Dazai nhảy xuống chiếc ghế cao, vòng qua Odasaku và tiến lại phía Ango đang ngủ, mang theo vẻ mặt tươi cười một cách xấu xa và lấy ra một chiếc bút lông màu đen, bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ trên mặt Ango.
“Ango tỉnh lại sẽ vô cùng tức giận.” Tuy miệng nói vậy, nhưng Odasaku cũng lấy di động ra chụp vài bức ảnh, cọng tóc ngu ngốc trên đầu lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi chụp ảnh xong, Odasaku giống như cái gì cũng chưa xảy ra cất di động đi, sau đó hỏi Daazai :
Chụp xong lúc sau, Odasaku tựa như cái gì cũng chưa làm giống nhau thu hồi di động, sau đó hỏi Dazai: “Ango có chọc gì tới cậu sao Dazai ?”
“Odasaku! Tôi kể anh nghe Ango vô cùng quá đáng ! ” Dazai vẻ mặt tức giận cực kỳ nói, “Hắn thế mà giám mắng tôi là người tốt!!!”
Odasaku: “?”