Chương 10: Sự kiện trận chiến Đầu Rồng (1)

《 Sự kiện trận chiến Đầu Rồng (1) 》

Cấp độ tài liệu: [ Tuyệt mật ]

Thời gian: ngày XX tháng XX năm XXXX

Vào ngày này, trận chiến Đầu Trồng chính thức bạo phát—— Đây là trận hỗn chiến lớn nhất, ác liệt nhất giữa các tổ chức phi pháp trong lịch sử Yokohama.

Dưới đây là bản báo cáo tóm tắt về 50 ngày trước trận chiến Đầu rồng.

Ba tháng trước khi diễn ra sự kiện Trận Chiến Đầu Rồng, bởi vì [Sự kiện số 258], Yokohama đã khiến không ít người nước ngoài bắt đầu để ý và cảnh giác, nhiều cá nhân hoặc tổ chức bắt đầu sôi nổi tìm hiểu tình báo về Yokohama, phần lớn chú ý thuộc về [ Verlaine ], [ Arahabaki ], [ Nakahara Chuuya ], [ Mafia Cảng ].

Hai tháng trước khi diễn ra sự kiện Trận Chiến Đầu Rồng, người hầu tháp đồng hồ của nước Anh, Tổng cục Lực lượng Tác chiến Đặc biệt DGSS của Pháp, cũng như các tổ chức siêu nhiên của quốc tế như Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế của châu Âu, đã cùng nhau chất vấn và điều tra Cục Quản lí năng lực đặc biệt. Cục Quản lí năng lực đặc biệt lấy lý do là “Cơ mật quốc gia” nên từ chối báo báo cụ thể chi tiết tình hình, nhưng đã đảm bảo rằng sẽ không có bất cứ thảm họa nào gây nguy hiểm cho hòa bình quốc tế diễn ra.

Một tháng trước khi diễn ra sự kiện Trận Chiến Đầu Rồng,những dị năng giả trái phép tới từ nước ngoài không ngừng nhập cảnh trái phép vào Yokohama, bí mật khuấy đảo thế cục của phố cảng.

Một tháng sau, dị năng giả XXX đột nhiên tử vong, để lại khối tài sản kếch xù trị giá năm trăm tỷ yên không người thừa kế .

Do đó, các tổ chức bóng đêm máu mặt bắt đầu phát động một trận chiến điên cuồng xung quanh khối tài sản thừa kế khổng lồ này, trận chiến Đầu Rồng chính thức bùng nổ.

Cho đến hiện tại, đã là ngày thứ 50 của trận chiến Đầu Rồng, trận chiến giữa các tổ chức đã bước tới giai đoạn đỉnh cao, từ mục đích tranh đoạt khối tài sản kếch xù ban đầu, giờ đã trở thành trận chiến đối đầu tới mức không chết không ngừng giữa các tổ chức.

Trong trận chiến này, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người chết đi, không chỉ người thường, mà ngay cả dị năng giả cũng có thể chết bất kì lúc nào.

Toàn bộ Yokohama đã bị nhấn chìm trong máu tươi, điên cuồng và bạo lực bất kể đêm hay ngày, trật tự bị tan vỡ.

Toàn bộ Yokohama vô luận ban ngày vẫn là đêm tối đều lâm vào điên cuồng huyết tinh bạo lực, trật tự tan vỡ.

Trong đó, bốn tổ chức bóng đêm phi pháp máu mặt nhất Yokohama gồm, tổ chức nước ngoài [Strain] tích cực tham gia chiến tranh, [Takasekai] tích cực tham chiến, đối với [Gelhart Security Service] nguyên tắc không can thiệp đã được thực hiện, [Mafia Cảng] tập trung vào phòng thủ và phản công.

Ngoài bốn tổ chức, còn có thương nhân vũ khí [Shadow Blade], tổ chức tôn giáo cũ [Bishop"s Staff], tập đoàn buôn lậu [KK Company] cũng là những người góp mặt chính trong trận đấu.

Trước mắt, đây là thời kì đỉnh cao của cuộc chiến, là một bước ngoặt mấu chốt, nếu không được kiểm soát kịp thời sẽ tạo thành một cục diện đáng sợ không thể khống chế cũng không thể phá vỡ được.

Sau khi xem xét, điệp viên tình báo Sakaguchi Ango xin Cục Quản lí năng lực đặc biệt ra tay can thiệp, hoàn toàn kết thúc trận chiến này.

Đây là toàn bộ nội dung về 《 Sự kiện trận chiến Đầu Rồng (1) 》

Bản báo cáo này do phòng Bảo Mật Tư Liệu số 9 thuộc bộ Nội Vụ bảo quản, nghiêm cấm đọc hoặc mang khỏi phòng tài liệu khi chưa được cấp phép.

Người báo cáo: Điệp viên tình báo thuộc bộ Nội vụ của Cục Quản lí năng lực đặc biệt —— Sakaguchi Ango

*

Ango đưa tình báo và đơn xin trợ giúp giao cho người vận chuyển của Cục Quản lí năng lực đặc biệt, sau đó lại ôm theo một chồng tư liệu thật dày tới văn phòng của thủ lĩnh Mafia Cảng.

“Thỉnh ngài xem qua.” Hắn đặt chồng tài liệu lên bàn làm việc của thủ lĩnh.

Mori Ogai từ trong chồng tư liệu rất dày ngẩng đầu lên, chỉ cần thoáng qua là hắn đã biết lại là hồ sơ tiểu sử người chết rồi, mặc dù trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ và phiền phức, nhưng hắn vẫn bất đắc dĩ mà đẩy chồng tài liệu sang một bên để tỏ vẻ bản thân đã nhận xong.

Hẳn thở dài hỏi: “Ango- kun, cậu đã không nghỉ ngơi bao lâu rồi? Những tài liệu này cũng đâu quan trọng lắm đúng không? Nếu Ango- kun vì mệt mỏi quá mà ngã xuống thì phiền phức lắm đây.”

Hắn búng tay một cái, cười nói: “Thế này đi, Ango- kun, tôi cho cậu hai ngày nghỉ phép nhé? Vừa hay tình hình gần đây cũng đang dần ổn định lại mà.”

Ango đẩy đẩy mắt kính: “Cảm ơn thủ lĩnh, nhưng tôi không cần, tôi vẫn còn có thể tiếp tục làm việc.”

“Ai~” Mori Ogai không vui mà kéo dài giọng, giống như quan tâm mà hỏi: “Thật sự không cần nghỉ ngơi sao? Ango- kun, quầng thâm mắt của cậu đến cặp kính cũng che không nổi rồi kìa.”

“Không cần.” Ango mặt không đổi sắc nói, “ Chỉ cần không tan sở sẽ không phải đi làm, chỉ cần không ngủ sẽ không phải thức dậy.”

Mori Ogai: “……”

Ango tiếp tục: “Tôi cảm thấy tình trạng bây giờ của mình đang rất tốt, tôi vẫn có thể tiếp tục làm việc, dù sao thì so với việc về nhà nằm nghỉ sau đó mới tiếp tục đi làm thì tôi thấy bây giờ làm luôn vẫn đỡ khổ sở hơn.”

Mori Ogai và Elise đang ngồi chơi bên cạnh nghe vậy trờ trợn mắt há hốc mồm, khϊếp sợ tới mức mất luôn chức năng ngôn ngữ.

Mãi tới lúc thanh niên rời đi, bọn họ mới hoàn hồn sau cú sốc.

Elise chân thành đặt câu hỏi: “Rintarou, hắn thật sự không có vấn đề sao?”

“Chắc, chắn vậy?” Mori Ogai cũng không xác định.

Lần đầu tiên trong đời Mori Ogai đã thực sự nghiêm túc nghĩ xem có phải bản thân đã bóc lột sức lao động của nhân viên quá sức không.

*

Phòng tình báo ngầm của Mafia Cảng, ban đầu đây là văn phòng dùng cho việc rửa tiền.

Nhưng bởi vì Ango rất thích môi trường làm việc này, cho nên bây giờ nó đã hoàn toàn trở thành nơi làm việc cá nhân của hắn.

Hôm nay Ango vẫn đang liệu mạng làm việc như mọi ngày.

[Đã đến giờ tan làm.] Hệ thống nhắc nhở hắn.

[ Ta biết. ] Ango nói.

[Hầu hết những người không có nhiệm vụ quan trọng gì đều tan tầm về nghỉ ngơi hết rồi.] Hệ thống có ý ám chỉ

[Vậy sao.] Ango nói.

Hệ thống thở dài: [ Cậu ỷ mình có tôi giúp không bị chết đột ngột, nên tùy ý buông thả bản thân thế à.]

Ango buông bút, xoay tay tạm nghỉ ngơi chốc lát: [Tôi biết nó không nên, nhưng giờ chưa phải là lúc nghỉ ngơi mà.]

Hắn không chỉ phải sửa sang lại tình báo của Mafia Cảng, còn phải ghi lại số nhân viên mỗi ngày đã chết đi, hơn nữa còn phải xử lý toàn bộ tin tình báo mới nhất của các tổ chức tại Yokohama, đồng thời còn phải chú ý và cảnh giác tình hình các tổ chức nước ngoài nữa, đây vốn dĩ không phải là lúc để nghỉ ngơi.

Hệ thống nói: [Cậu biết không, Ango? Tin đồn cậu là người máy đã được truyền khắp Mafia Cảng rồi đó.]

[Thảo nào dạo gần đây cảm giác ánh mắt bọn họ nhìn tôi rất kỳ quái.] Ango cũng không để ý, duỗi người, xong tiếp tục làm việc, [Đợi chút, đợi thêm một chút là tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.]

“An ~ go~”

Chưa thấy người, đã nghe tiếng.

Thần kinh của Ango nhảy dựng lên.

“Rầm!” Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Dazai nhảy nhót chạy vào reo hò: “Ango! Ango! Tôi với Odasaku tới thăm cậu này! Có vui không?”

Odasaku từ đằng sau chậm rãi đi vào: “Ango, tôi với Dazai được lệnh của thủ lĩnh tới đây đưa di vật của những thành viên Mafia Cảng trên chiến trường hôm nay giao cho cậu.”

Odasaku đặt một cái túi trên bàn.

Nếu những thứ này rơi vào tay chính phủ sẽ trở thành chứng cứ gây bất lợi cho Mafia Cảng, vậy nên bắt buộc phải thu gom về, sau đó giao cho người có chuyên môn như Ango phân loại.

Đúng vậy, là giao cho gián điệp phía chính phủ Ango đó.

Ango duỗi thẳng chân, cơ thể ép chặt trên lưng ghế, che mũi lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Odasaku: “?”

Dazai chớp mắt, cười xấu xa, cô ý ghé sát lại bàn để cùng Ango nói chuyện: “Cậu bị sao vậy Ango? Cơ thể cảm thấy không ổn lắm sao?”

Ango suýt chút trợn trắng mắt, điên cuồng ngả người ra sau, phát điên nói: “Mấy người làm ơn tránh xa tôi ra! Hôi quá đi! Mùi ghê quá! Tôi sẽ chết thật đấy! Rời khỏi đây ngay! Không khí nơi này sẽ bị ô nhiễm nghiêm trọng cho coi! Tôi không thể tiếp tục làm việc được a a a !”

Odasaku và Dazai giơ tay mình lên ngửi ngửi, sau đó lại thử ngửi quần áo của mình.

Nhưng bọn họ không ngửi thấy gì cả, bởi vì đó là mùi của chiến trường, bởi vì ở trên chiến trường quá lâu cho nên các giác quan của bọn họ đã bị tê liệt, ngay cả người kiên trì sẽ không gϊếŧ ai cả như Odasaku cũng vậy.

Đó là mùi gay mũi của khói thuốc súng và mùi tanh của máu tươi, là vị của cái chết và những xác chết

Dazai tỏ vẻ bản thân rất bị tổn thương, đập bàn tố cáo hắn: “Cậu thế mà dám ghét bỏ bọn tôi! Chuyện trên người bọn tôi lúc này có mùi không phải là bình thường à? Ango thật quá đáng!”

“Vô cùng xin lỗi.” Ango chân thành nói, “Nhưng nó thật sự hôi quá.”

Odasaku nói ra suy nghĩ: “Thói ở sạch của cậu đúng là rất nặng, may mà công việc của cậu không trực tiếp phải ra chiến trường.”

Dazai có ý đồ vươn đôi tay tội ác của mình chạm vào Ango, bị Ango né tránh.

Hắn cũng không tức giận gì, ngược lại giả bộ ôm lấy mặt mình, giống như một thiếu nữ ngượng ngùng mà lắc lắc mông: “Ai nha, chẳng lẽ muốn bọn tôi phải tắm thật sạch, sau đó phải xịt cả người toàn mùi nước hoa thì mới có thể lại gần Ango sao?”

Cả mặt Ango tái mét, hắn tin Dazai tuyệt đối có thể làm được chuyện này.

“Thật ghê tởm, đừng nói nữa, cậu bình thường một chút, tôi sẽ sợ hãi.” Ango xoa xoa da gà bản thân nổi lên.

“Tôi mặc kệ! Cậu thế mà dám ghét bỏ bọn tôi! Tôi rất tức giận! Tôi muốn khiến cậu cả người thối hoắc! Thối y chang bọn tôi luôn!” Dazai bắt đầu vén áo, vòng qua bàn từ bên phải tiếp cận hắn.

“Chờ đã, từ từ?!” Ango giật mình.

“Odasaku! Anh bao vây bên trái hắn!” Dazai kêu lên.

“Được.” Odasaku chặn lối thoát còn lại, giống với Dazai vươn tay về phía người ở giữa đang sợ hãi.

Ango luống cuống, hai cái tên thích lùi tuổi để trở nên ấu trĩ như mấy đứa nhỏ thật sự có thể làm chuyện này!

Hắn gào lên: “Từ từ! Dừng tay! Tôi bảo các cậu dừng tay có nghe không! Tôi sai rồi! Là tôi không nên ghét bỏ hai người! Là do tôi không tốt! Cho nên hai người mau dừng tay! Tôi vẫn còn muốn làm việc a a a ——”

“Muộn rồi! Chịu phạt đi Ango!” Dazai mỉm cười giống như ác ma mà vươn tay, ngón tay không ngừng nhúc nhích, nói lời phán quyết: “ Còn nữa, cậu đã liên tục làm việc bao lâu rồi thế? Đã rất lâu kể từ lần cuối cậu tới uống rượu rồi đó!

“Hôm nay thật sự không được! Gần đây rất là bận! Sau khi xong chuyện tôi nhất định sẽ tới mà!” Ango tiếp tục gào to.

Odasaku cũng gia nhập vào cuộc phán quyết: “Công việc có làm miết làm miết cũng làm không xong đâu, hiện tại cũng nên nghỉ ngơi một chút, Ango, bây giờ chúng ta đi uống rượu đi.”

Dazai cười hì hì nói: “Thôi bỏ đi Odasaku, chúng ta trực tiếp ôm lấy hắn, nhét tay vào cổ hắn. Sau đó Ango cả người dính toàn mùi bùn đất và mùi máu hôi thối chắc chắn sẽ không thể làm việc tiếp được, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng chúng ta đi uống rượu.”

“Được.” Odasaku gật đầu.

“Từ từ? Tôi nói là tôi rất bận! Thật sự không đi được! Các người đừng có mà làm bậy a a a!” Mắt thấy hai người càng lúc càng lại gần, cái mùi hôi khiến người ta phát điên càng lúc càng nồng, da đầu Ango tê dại, toát mồ hôi lạnh túa ra, trở nên hoảng loạn.

Hắn không khỏi đưa tay ôm ngực, tức giận mà xoay về phía Odasaku bên trái nói: “Hai người đang làm phiền tôi làm việc quan trọng! Hơn nữa đây là bộ quần áo tôi thích nhất đấy! Nếu bị bẩn tôi sẽ rất tức giận!”

Odasaku không thèm nghe, cọng tóc ngu ngốc trên đầu hứng phấn vung vẩy qua lại.

Ango lại xoay người nói với Dazai ở phía bên phải: “Dừng tay! Dừng lại ngay! Tôi sẽ tức giận! Tôi thật sự sẽ tức giận!!!”

Dazai cười càng thêm vui vẻ, khóe miệng sung sướиɠ mà cong lên.

Ango trở nên tuyệt vọng, vẻ mặt hoàn toàn suy sụp

Cuối cùng, hắn chỉ có thể che tay trước ngực bất lực mà từ ôm chặt lấy mình: “Các người đừng có lại đây a a a!”

Hắn gào càng thảm, phản ứng càng kịch liệt, Dazai và Odasaku liền càng hưng phấn.

Hai cái tên cả người dơ bẩn một trái một phải tiến lên, hung hăng ôm lấy Ango sạch sẽ ngăn nắp ở giữa, đem tay quẹt lên mặt và cổ hắn.

“A a a a a a a a a ——”

Ngày hôm đó, tiếng kêu thảm thiết của Ango vang khắp tình báo cục.

*

Ango cả người thối hoắc bị Dazai và Odasaku ôm lấy chà chà lau lau, thành công khiến hắn chán ghét tới mức không muốn đi làm nữa, mang theo bộ dạng mất đi linh hồn như búp bê bị chơi hư mà lôi ra khỏi phòng.

Quán bar Lupin, cùng một chỗ ngồi, cùng ba người, cùng với ba ly rượu.

“Tôi nói này Ango, rốt cuộc cậu đã không được ngủ ngon trong bao lâu rồi thế?” Dazai ngạc nhiên mà vươn ngón tay xoa xoa quầng thâm mắt, sau đó nhìn ngón tay của mình ngạc nhiên cảm thán: “Thì ra không phải giả à.”

Ango nằm bẹp trên bàn lẩm bẩm nói: “Năm ngày? Mười ngày? Hai mươi ngày? Chắc tầm tầm đó? Không rõ nữa……”

Đến rồi đếm, âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Dazai: “……”

Dazai và Odasaku liếc nhau, cả hai đều thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ và trong mắt có ý cười của đối phương.

Odasaku nhẹ nhàng mà lấy ly rượu còn cầm trong tay Ango ra, Sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra, đắp trên người thanh niên tóc đen mảnh khảnh.

Ango ngủ rồi.

Mà Dazai với Odasaku thì vẫn ngồi bên cạnh hắn, yên lặng mà uống rượu.