Chương 3: Giấc mộng

Edit: Bas Beta: Chang

“Chào mừng đến với “Ảo Ảnh” - mọi người cùng nhau hight lên nào~!”

Tiếng ồn ào của mọi người hòa cùng với tiếng trống hỗn loạn, tạo ra âm thanh sôi động trong vũ trường, dội vào thẳng vào màng nhĩ, làm cho người ta cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Những quả đèn cầu tỏa ra ánh sáng sặc sỡ quay trên trần nhà, thỉnh thoảng lại chiếu lên những con người đang không ngừng vặn vẹo cơ thể theo tiếng nhạc trên sàn nhảy, chiếu rõ mồn một những va chạm đầy kí©h thí©ɧ của cơ thể.

An Tự đóng cửa phòng riêng lại, liếc nhìn về phía sàn nhảy sôi động trong đại sảnh, giây tiếp theo cảm thấy những ánh sáng đó chiếu vào mắt thật khó chịu, không nói lời nào quay lại vào trong.

Cậu đang mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo, quần bò trông rất hợp với bộ đồ. Trong môi trường mờ ám hỗn loạn lại xuất hiện một bông sen trắng. Nhưng mà, sự tương phản này ngược lại vô cùng thu hút ánh nhìn, lúc cậu đi về hướng nhà vệ sinh của quán bar, không thể đếm nổi những ánh của cả nam lẫn nữ đang hướng về phía cậu.

An Tự đứng rửa mặt trước bồn rửa tay, làn nước mát lạnh tạm thời xoa dịu đi sự choáng váng.

Cậu đột nhiên phát ngốc nên mới đồng ý với đám nhóc thối kia đi đến những nơi như thế này.

Nguyên nhân của sự việc như sau: Cách đây không lâu, có một bài luận văn của cậu thành công được đăng lên báo, thế là những người bạn cùng phòng yêu thích náo nhiệt nằng nặc đòi kéo cậu đi ăn mừng. Nếu như bình thường thì cậu nhất định sẽ không chịu đến những nơi như thế này, nhưng vì kết quả nghiên cứu lần này khó khăn lắm mới có thể thành công, và cũng là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài cậu cảm thấy vui vẻ như vậy, thư giãn một chút cũng không sao. Thế nên đã đồng ý đi với bạn cùng phòng.

Kết quả của việc đồng ý chính là, cậu sắp bị quán bar này làm cho ngất xỉu rồi.

Tất nhiên, có muốn xỉu cũng không được, nhưng cậu có thể xem xét việc đánh ngất cái đám nhóc thối tha kia.

An Tự lau tay, đi ra khỏi phòng vệ sinh, cậu liếc mắt nhìn gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn ngoài cửa, gã ta đã nhìn cậu được năm giây rồi. An Tự rời đi, tốc độ nhanh đến nỗi cậu có cảm giác mình đang tham gia một cuộc đua đi bộ.

An Tự cúi đầu đi về phía phòng riêng, cam chịu số phận phải chìm giữa những tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt. Cậu đẩy cửa căn phòng sang trọng ra, vừa định đi vào trong, chợt cảm thấy không khí không đúng lắm.

Không, không chỉ là không khí có phần sai sai, thậm chí đến cả những người trong phòng trước đó cũng khác hoàn toàn.

Vốn dĩ phòng riêng chỉ có sáu người trong ký túc xá của bọn họ, không tính là quá ồn ào, chỉ đơn giản là đang uống bia. Nhưng hiện tại, những người bạn cùng phòng ký túc xá của cậu không cánh mà bay rồi, biến thành một đám nam nữ không quen biết, từng đôi từng cặp đang quấn chặt lấy nhau, phía trong góc còn có hai người đàn ông đang hôn nhau say đắm, nhưng vì An Tự đột nhiên xen vào, khiến bọn họ tỏ ra vô cùng khó chịu.

“...”

An Tự lùi lại một bước, ngẩng đầu lên nhìn số phòng được đính trên tường.

106.

Nếu cậu nhớ không nhầm, phòng của mình hình như là 107.

Hay lắm, cậu đi nhầm phòng rồi.

“Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng.”

An Tự xấu hổ, nhưng không hề thất lễ, nói lời xin lỗi với mọi người trong phòng, giả vờ lùi ra một bước, muốn nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng mà ngay giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc đã gọi cậu lại.

“Đừng đi vội như vậy, bạn học An Tự.”

Bước chân An Tự khựng lại, chưa kịp phản ứng, nhưng lông mày đã bắt đầu nhướn lên.

Động tác đóng cửa của cậu cũng ngừng lại, nhưng mà không phải là do cậu muốn ngừng, mà là có một bàn tay lộ rõ khớp xương đang nắm lấy mép cửa, miễn cưỡng ngăn lại động tác đóng cửa của cậu.

Giọng nói đã trở nên gần hơn: “Không ngờ cậu cũng đến những nơi thế này đó…”

Giọng nói của người kia mang lại cảm giác lười biếng, giọng điệu hơi cao, mang theo một chút mờ ám dính nhớp.

Giọng nói này thật ra theo lý mà nói có lẽ là rất hay, vừa trầm thấp vừa gợi cảm, nhưng rơi vào trong tai An Tự, chỉ khiến cho cậu có cảm giác muốn đánh người. Vậy nên An Tự không hề muốn đáp lại lời nói đó, mà là cố gắng dùng tay tiếp tục đóng cửa lại.

Nhưng cánh cửa lại không hề di chuyển.

“...”

An Tự buông tay ra, quay người muốn bỏ đi, nhưng cổ tay phải lại bị một lực kéo lại, lòng bàn tay nóng ấm của người đó tiếp xúc lên phần da thịt lạnh lẽo của cậu, làm cậu nhất thời nổi lên một tầng da gà.

“Buông tay ra.”

“Vậy cậu đừng đi.”

“...”

Lực đạo ở cổ tay biến mất, An Tự buông tay phải xuống, phần da thịt vừa tiếp xúc vẫn còn lưu lại một chút cảm giác nóng bỏng. Cậu vô thức dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải của mình, cố gắng dùng sự mát lạnh của bàn tay còn lại xoa dịu đi nhiệt độ nóng ấm.