Chương 32: Ghen điên luôn

Sau khi làm quen với nhau, ba người gọi taxi tới nơi ăn cơm.

Tiền Triệt chọn một quán món cay Tứ Xuyên, thời gian không còn sớm, bọn họ ngồi vào bên trong, hai bên cái bàn hình chữ nhật là ghế sô pha, Kỳ Ẩn và Bùi Lê ngồi một bên.

Thực đơn đặt trên bàn, Tiền Triệt mở ra. “Ăn cái gì? Một phần mao huyết vượng nhé, cửa hàng này ăn ngon lắm, thêm một phần thịt bò cay...”

Hắn gọi món cũng không nặng không nhẹ, bùm bùm gọi một đống lớn.

Bùi Lê nhấc ấm nước rót đầy ba cái ly.

“Ăn không hết thì đóng gói về nhà.” Tiền Triệt nhìn đồ ăn một lần nữa. “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Bùi Lê cầm thực đơn trong tay Tiền Triệt xem. “Đổi hai món thanh đạm đi, anh ấy không ăn được cay.”

Nghe Bùi Lê nói, Kỳ Ẩn có hơi nao nao.”

“À à, ngại quá ngại quá.” Tiền Triệt vội gạch chéo đi hai món, đưa thực đơn tới trước mặt Kỳ Ẩn. “Anh xem anh thích ăn món nào.”

Kỳ Ẩn thả ly nước xuống, muốn gọi một tiếng “Bé cưng” nhưng lập tức nghĩ tới Tiền Triệt cũng ở đây, vội im lặng, cầm lấy thực đơn đánh dấu chọn. “Được.”

Thời gian chờ đồ ăn lên, Kỳ Ẩn mở chén đũa ra, tiện tay cũng bóc gói chén đũa cho Bùi Lê, lấy nước ấm rửa đơn giản. Động tác của hắn không nhanh không chậm, ngón tay trắng nõn thon dài cầm đũa màu đen, hơi nước bốc hơi lên làm mơ hồ một chút.

Tiền Triệt nhìn Kỳ Ẩn đặt chén đũa đã rửa sạch cẩn thận ở trước mặt Bùi Lê, vẻ mặt Bùi Lê bình tĩnh, nhưng Tiền Triệt cứ có cảm giác không đúng lắm.

Chú ý tới tầm mắt của hắn, tay Kỳ Ẩn vốn định thả ấm nước xuống lại chợt tạm ngừng, hỏi: “Cậu cũng muốn rửa sao?”

“A?” Tiền Triệt phản ứng lại. “Được, cũng muốn sạch sẽ chút, cảm...”

Còn chưa dứt lời, ấm nước đã bị đặt trước mặt hắn, Kỳ Ẩn nói: “Còn rất nhiều nước.”

Tiền Triệt: “...”

Tôi cảm ơn anh.

Cầm chén đũa xếp lại xong, Kỳ Ẩn đứng lên. “Tôi tới WC.”

Hắn ngồi ở bên trong, Bùi Lê đứng dậy để hắn đi.

Chờ bóng dáng Kỳ Ẩn biến mất ở chỗ rẽ, Tiền Triệt mới thả ấm nước xuống, hỏi Bùi Lê: “Hai người quen nhau thế nào?”

Đúng là một vấn đề một châm thấy máu.

Bùi Lê ho nhẹ một tiếng nói: “Tình cờ gặp được. Sao vậy?”

Tiền Triệt cúi đầu mở điện thoại. “Không có gì, chỉ là cảm giác người này rất lạnh lùng.”

Bùi Lê nhạt nhẽo đón ý nói hùa: “Quen rồi thì sẽ không thấy lạnh lùng nữa.”

“Mày cùng tao đi xăm hình đi.” Tiền Triệt chuyển chủ đề.

Bùi Lê do dự hỏi: “Lúc nào? Mấy ngày nay sợ là không được.”

Không ngờ Bùi Lê lại trả lời như vậy, Tiền Triệt nâng tầm mắt lên. “Vì sao? Mày muốn đi cùng Kỳ Ẩn?”

Bùi Lê gật đầu.

“Không phải.” Tiền Triệt không hiểu. “Mày cũng không phải người yêu của anh ta, lúc nào cũng ở cạnh anh ta làm gì, cùng lắm thì gọi anh ta đi cùng đi.”

Bùi Lê căng da đầu. “Đây là lần đầu tiên anh ấy tới, không quen. Chờ khi anh ấy đi rồi, tao lại đi cùng mày, không được sao?”

“Xùy.” Tiền Triệt xoa gáy mình. “Tao cứ cảm thấy mày kỳ kỳ.”

Bùi Lê không trả lời, may mà Kỳ Ẩn đi WC xong đã trở lại, chủ đề này bị bắt phải ngừng hẳn.

Đồ ăn lần lượt được đưa lên.

Bùi Lê thường gắp cho Kỳ Ẩn. Tiền Triệt vừa ăn vừa tìm chỗ chơi vui gần đây trên điện thoại, dù sao cậu ta cũng không phải người không nói lý, bạn Bùi Lê chính là bạn cậu ta, đương nhiên muốn bày ra dáng vẻ của chủ nhà, chăm sóc người thật thỏa đáng.

“Ngày mai định đi chỗ nào chơi?” Tiền Triệt đưa điện thoại cho Bùi Lê. “Đi leo núi? Chơi mật thất? Hay là xem live house? Vừa lúc hai ngày nay có.”

Bùi Lê kéo giao diện điện thoại xuống, nơi đi chơi được đề cử không ít, cậu nhai thịt bò trong miệng, khuỷu tay chạm tay Kỳ Ẩn. “Anh muốn đi chỗ nào?”

Kỳ Ẩn cúi đầu nhìn, vừa lúc Bùi Lê lướt tới chỗ chủ blog tổng kết, trang đầu là đề cử đi leo núi, cách nội thành không xa, núi không cao, sáng đi tối về, đỉnh núi còn có chùa miếu có thể đi dạo.

Bùi Lê nhìn qua hai lần rồi lật qua, Kỳ Ẩn bỗng nhiên nói: “Đi leo núi đi.”

Hắn quẹt giao diện trở lại. “Cái này.”

Tiền Triệt ngồi thẳng lên. “Núi? Là núi Vân Sơn hả?”

Bùi Lê đưa điện thoại cho Tiền Triệt. “Ừ, nhưng chúng tôi cũng chưa từng đi, chỉ nghe người khác nói.”

“Được, đi chơi đi.” Tiền Triệt cầm đũa gắp thịt.

So với Bùi Lê, Tiền Triệt nói rất nhiều, có thể trò chuyện bất cứ thứ gì với người xa lạ, một bữa ăn cũng không tẻ nhạt, nhưng ngoài miệng cậu ta nói không ngừng, trong lòng đã dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Bùi Lê và Kỳ Ẩn ở đối diện ngồi cùng nhau, tuy rằng hai người không dựa vào nhau cũng không dính lấy nhau, nhưng mà người ngoài cứ có cảm giác không thể chen vào giữa được.

[ Sao lại kỳ quái như vậy nhỉ? ]

[ Rốt cuộc là vì sao? ]

Bùi Lê nghe được suy nghĩ của Tiền Triệt, chỉ có thể cố gắng làm bộ không biết.

Ăn xong, Bùi Lê đi WC, Tiền Triệt đi tính tiền, Kỳ Ẩn lấy mấy viên kẹo ở quầy rồi đứng chờ bên ngoài.

Nhiệt độ không khí rất thấp, mở miệng nói chuyện cũng thở ra sương trắng.

Kỳ Ẩn bóc một cái kẹo ăn, sau đó kéo cổ áo lông lên che miệng lại.

Áo lông này Bùi Lê mặc rộng thùng thình, Kỳ Ẩn cao hơn cậu, đường cong bả vai cũng rộng hơn, có thể căng áo ra vừa đủ. Hắn hơi cúi đầu, ngửi được một mùi hương rất nhạt.

“Xin hỏi.” Một cô gái đi từ bên góc tới.

Kỳ Ẩn nhìn về phía sau bên phải.

Bùi Lê vừa ra thì đã thấy một cô gái đứng rất gần Kỳ Ẩn, mặt đỏ hồng, vẻ mặt hồi hộp, miệng đang nói gì đó, tiếng không lớn lắm.

Tay Tiền Triệt khoác lên quầy xem kịch vui, thấy Bùi Lê đi ra thì liền nắm lấy tay cậu, hai người đi về phía cửa vài bước. “Xem ra đi ra trước thì gặp được may mắn rồi.”

Tiền Triệt cười hì hì, bớt thời giờ nhìn lướt qua Bùi Lê, nụ cười hơi khựng lại.

“Mày làm sao thế?” Cậu ta hỏi.

“Hả?” Bùi Lê nhìn cậu ta, sắc mặt như thường. “Tao làm sao.”

Tiền Triệt còn định hỏi, nhưng cô gái nói chuyện với Kỳ Ẩn đã quay đầu đi rồi, cậu ta vội đi ra ngoài tới bên cạnh Kỳ Ẩn.

“Ai, con gái người ta nói nhiều với anh như thế, sao anh chẳng đáp lời nào vậy, chỉ lắc đầu à?” Tiền Triệt rất hoang mang.

Kỳ Ẩn nhìn về phía sau Tiền Triệt, hai tay Bùi Lê đút trong túi chậm rãi đi tới, trên mặt không có chút biểu cảm gì, không nhìn ra được cảm xúc. Hắn thu tầm mắt lại, lớn giọng nói. “Vì người yêu của tôi dặn tôi không được nói chuyện với người lạ.”

Tiền Triệt: “...”

Bùi Lê: “...”

Về lại xe, Tiền Triệt ngồi ở ghế phụ, Bùi Lê và Kỳ Ẩn ngồi ở đằng sau.

Điện thoại trong túi hơi rung lên nhưng không có chuông, Bùi Lê lấy ra, ánh sáng trong xe rất mờ, cậu hạ ánh sáng màn hình xuống, mở thông báo tin nhắn.

[Tệ tử]: Không ngờ.

Bùi Lê nhìn về ghế phụ một cái. Ngón tay Tiền Triệt đang điên cuồng gõ gõ trên màn hình.

[:P]: ?

[Tệ tử]: Dáng vẻ người anh em này trông như cả đống người yêu.

[Tệ tử]: Kết quả lại ngây thơ như vậy.

[Tệ tử]: Con mẹ nó.

[Tệ tử]: Có phải hiện giờ con gái đều thích kiểu như vậy không?

[:P]: Tao cảm thấy... hẳn là không phải đâu.

“Phải đi mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng sao?” Kỳ Ẩn kéo ống tay áo Bùi Lê, đột nhiên hỏi.

Bùi Lê vội nghiêng điện thoại, tắt đi. “Không cần, trong nhà có.’’

Kỳ Ẩn quay đầu đối diện với Bùi Lê, đèn đường mờ nhạt chiếu vào từ cửa sổ xe, bị cắt thành những hình dạng bất quy tắc rọi lên mặt Kỳ Ẩn, trong khung cảnh tối mờ, tròng mắt hắn hơi sáng lên. “Anh ngủ chỗ nào? Ngủ với em sao?”

Hắn không hạ giọng, người trong xe đều nghe được.

Không đợi Bùi Lê trả lời, bên tai chợt truyền tới tiếng của Tiền Triệt.

[Con mẹ nó!]

[Không đúng!]

[Thật sự có gì đó không đúng!]

[Rốt cuộc là mình không đúng hay là anh ta không đúng?]

Bùi Lê thật sự muốn che tai Tiền Triệt lại, cậu duỗi tay đẩy mặt Kỳ Ẩn ra, lạnh nhạt trả lời: “Xem tình hình đã.”

Khi bọn họ về nhà, La Ngọc Anh đã trở lại, bà ở trong phòng bếp sửa sạch nồi rồi mới ra, thấy Bùi Lê dẫn bạn mới vào nhà, lau khô tay ra ngoài đón. “Đã về rồi à, mau vào đi, trong phòng ấm, bên ngoài có phải lạnh lắm không?”

Kỳ Ẩn theo sau Bùi Lê gọi: “Con chào bà ạ.”

“Ừm.” La Ngọc Anh đáp một tiếng. “Đến nhà cũng đừng ngại nhé, cứ coi như ở nhà mình. Kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới, còn có khăn rửa mặt bà đều để ở phòng tắm cho con rồi.”

Kỳ Ẩn ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bà ạ.”

Trong nhà có ba phòng, ngoại trừ hai gian nhà ở, phòng thứ ba để chứa đồ linh tinh. Bùi Lê mở cửa phòng nhìn một cái, đồ bên trong quá nhiều, đừng nói là để người ngủ, đi vào xoay người một cái cũng khó.

“Em đi tìm chăn, tối nay anh ngủ cùng em đi. Nhà em không có nhiều phòng.” Bùi Lê đi ra nói.

La Ngọc Anh nói: “Bà chuẩn bị xong rồi, chăn bông để trên giường con đấy.”

“Kia... vâng ạ.” Bùi Lê không ngờ La Ngọc Anh lại làm nhanh như vậy. “Em đi tìm áo ngủ cho anh.”

Cậu về phòng, Kỳ Ẩn cũng lẽo đẽo theo sau.

Sau khi vào phòng, Bùi Lê mở tủ quần áo ra, Kỳ Ẩn bám trên cửa tủ quần áo, lộ đầu ra. “Bé cưng.”

Bùi Lê cũng không ngẩng đầu lên. “Nói.”

“Em không vui sao?” Kỳ Ẩn nói khẽ.

Bùi Lê khó hiểu quay đầu. “Không vui cái gì?”

Kỳ Ẩn liếʍ khóe miệng, nói: “Là lúc ở cửa tiệm cơm, cô gái kia.”

“Không.” Bùi Lê thành thật nói.

“À.” Kỳ Ẩn giải thích cho cậu. “Cô ấy không phải hỏi anh xin cách liên lạc, chỉ là tuyên truyền thôi.”

Bùi Lê tìm một bộ áo ngủ, nhưng là cái cậu đã từng mặc, cậu đưa cho Kỳ Ẩn. “Em từng mặc rồi. Nghe anh nói, sao có cảm giác hơi suy sụp vậy?”

Kỳ Ẩn nhận, nhìn cậu chằm chằm. “Anh nghĩ em sẽ không vui, ghen tuông chút cũng được.”

“Cũng không đến mức ghen.” Bùi Lê nói.

“Không có chút nào à?”

“Không.”

Kỳ Ẩn nghiến răng. “Nhưng nếu tối nay có ai đến gần em, muốn xin cách liên lạc với em, anh sẽ…...”

Bùi Lê hỏi: “Anh sẽ làm sao?”

Kỳ Ẩn đáp: “Anh sẽ ghen điên luôn đấy.”

Bùi Lê vỗ bả vai hắn. “Đừng nghĩ nữa, mau đi tắm đi.”

“Qυầи ɭóŧ đâu?” Kỳ Ẩn bị đẩy đến cửa. “Của em, anh nhất định không mặc vừa.”

“...” Bùi Lê thu tay lại.

Nghe lời này thật sự khiến người khó chịu, tự tôn của đàn ông bị khıêυ khí©h rất lớn.

Cậu cầm áo ngủ vắt ở mép giường lên. “Em đi tắm trước. Tự anh đi ra siêu thị mua hoặc là thuê một người mua hộ đi.”

Kỳ Ẩn vẫn lựa chọn thuê người mua hộ, Bùi Lê tắm xong đi ra đã thấy Kỳ Ẩn xách hai cái túi.

“Anh bán sỉ bao nhiêu thế?” Cậu lau tóc.

Kỳ Ẩn không nhìn Bùi Lê. “Có một túi không phải qυầи ɭóŧ.”

Bùi Lê theo bản năng hỏi: “Là cái gì thế?”

Kỳ Ẩn đưa một túi cho Bùi Lê. “Em mang vào xem đi, đừng để bà biết được.”

Bùi Lê lập tức có dự cảm không tốt, thừa dịp Kỳ Ẩn đi tắm, cậu về phòng đóng cửa lại, xé túi ra, bên trong là mấy cái hộp nhỏ đủ mọi màu sắc.