Chương 29: Mai nở hai lần

*梅开二度: là thành ngữ, ý chỉ một việc thành công hai lần. Trong bóng đá nghĩa là một cầu thủ sút vào hai quả trong một trận.

Sáng hôm sau, Kỳ Ẩn đưa Bùi Lê ra xe lửa, mắt trông mong nhìn bóng người biến mất mới xoay người về.

Còn mười phút nữa mới lên xe, Bùi Lê kéo va li đi tìm chỗ để ngồi, mông vừa chạm vào băng ghế, điện thoại đã vang lên, lấy ra đọc, là tin nhắn Kỳ Ẩn gửi tới.

[7]: Ghét đất khách quê người.

[7]: :(

Bùi Lê đáp lại hắn.

[:P]: Cũng không phải không thể nhắn tin hay gọi điện.

Kỳ Ẩn lập tức đáp lại.

[7]: Nhưng mà không chạm tới được.

[:P]: Khi nào thì cậu về nhà?

[7]: Hẳn là mấy ngày nữa.

[7]: Ba mẹ anh còn chưa về nhà.

[7]: Lúc đó chúng ta có thể gọi video không bé cưng?

Bùi Lê nghĩ, gọi video cũng không phải việc gì khó, vừa lúc có tiếng thông báo kiểm vé, cậu thuận miệng nhắn lại chữ ‘được’, sau đó đứng dậy tới cổng soát vé.

Vừa tới nhà, cậu đã nhận được cuộc gọi của bà.

“Alo.” Bùi Lê nhận điện thoại, nghe được tiếng ở đầu kia. “Bà lại đi chơi mạt chược sao?”

Tiếng xoa mạt chược rầm rầm, một tay La Ngọc Anh đỡ điện thoại, một tay sờ bài. “Hôm qua có hẹn với người ta rồi, về đến nhà chưa?”

Bùi Lê thay dép lê, xách va li vào phòng khách. “Tới rồi, vừa đến.”

La Ngọc Anh nói: “Buổi chiều tới tiệm dì út của con phụ một tay đi, hai ngày trước dượng út của con đi xe đạp điện bị đυ.ng xe, cẳng chân bó thạch cao, dì út phải một mình trông tiệm.”

“Bị xe đυ.ng? Có nặng không ạ?” Bùi Lê nhìn thoáng qua đồng hề trên vách tường.

2 giờ 34 phút.

“Không nặng, chỉ là không tiện đi lại.”

“Giờ con tới tiệm dì út đây.”

Dì út Bùi Lê mở một cửa hàng bánh kem, vừa bán cà phê trà sữa gì đó, cách tiểu khu rất gần, trước kia lúc được nghỉ Bùi Lê cũng sẽ tới phụ giúp.

Vừa lúc là thứ bảy, lúc Bùi Lê tới, trong tiệm đã có mấy bàn có người ngồi.

“Xin chào quý... ấy, con về từ khi nào thế?” Dì út ngồi trong quầy đứng lên.

Bùi Lê đi qua. “Mới vừa về, con tới giúp dì. Chân dượng út thế nào rồi ạ?”

Dì út mở ra cửa nhỏ bên hông để Bùi Lê vào. “Vẫn ổn, mấy ngày nữa là xuất viện rồi.”

Cô lại vỗ vỗ bé trai đang ngồi trên ghế xoay tròn. “Chào chưa.”

Đứa nhỏ ôm một túi khoai tây lát đang mở, chơi máy bay trong tay, nghe tiếng thì ngẩng đầu, giọng mềm như bông. “Anh.”

“Ừ, bé Cam cũng ở đây à.” Bùi Lê nâng tay xoa đầu em họ. “Sao ba tuổi rồi còn ở nhà chơi, không đi nhà trẻ à.”

Dì út buộc dây tạp dề dự phòng quanh eo Bùi Lê. “Hiện giờ không nhiều người lắm, ngồi nghỉ một lát đi.”

Bùi Lê mặc lên người, kéo ghế qua chơi cùng em họ.

“Em còn chưa được ba tuổi.” Bé Cam hít mũi. “Không đi đâu.”

Nó còn nhỏ, nói chuyện linh tinh loạn hết lên.

Bùi Lê tiếp tục chọc nó, điện thoại đặt một bên không để ý.

Bé Cam vụng về tìm khoai tây lát.

Bùi Lê mở một tay duỗi ra trước mặt nó.

Bé Cam còn nhỏ tuổi cũng rất dễ nói chuyện, nắm chặt khoai lát bỏ vào lòng bàn tay Bùi Lê. “Không đủ thì tìm em lấy, một túi lớn luôn.”

“Đây là vị gì?” Bùi Lê hỏi.

“Vị cà chua á.” Bé Cam đáp, nó cho Bùi Lê xong thì lại lấy miếng nữa nhét vào miệng mình.

Bùi Lê nhai. “Lần sau đừng mua cà chua, mua vị dưa chuột đi.”

“Dạ.”

Dì út: “Lại còn chọn nữa.”

Có người vào trong tiệm, cô vội vàng đứng dậy.

Bận rộn tới gần 7 giờ, trời mùa đông nhanh tối, bên ngoài đã sớm âm u.

Bùi Lê bưng ly cà phê của một bàn lớn đi đến sau bếp, bỏ vào bồn nước.

“Đi ra trước trông đi, ăn cơm nữa, để dì rửa cho.” Dì út tiến vào đuổi Bùi Lê ra.

Trên bàn bày cơm hộp, đồ ăn bên trong còn đang bốc khối, bé Cam lấy thìa, múc cơm trong bát mình ăn, Bùi Lê kéo ghế ra ngồi ăn bên cạnh nó.

“Không ăn rau, tối nay sâu sẽ gặm mông em đấy.” Bùi Lê nhìn thoáng qua bát bé Cam, rau dưa bị xếp gọn gàng bên cạnh.

Bé Cam mở to mắt. “Em ăn, đừng gặm mông em mà.”

Điện thoại trong túi rung rung, lúc này Bùi Lê mới nhớ tới, buổi chiều điện thoại có rung đứt quãng vài lần, nhưng cậu vẫn không rảnh, chưa xem điện thoại lần nào.

Thừa dịp lúc này rảnh rỗi ăn cơm, vội lấy ra xem.

Có rất nhiều tin nhắn, có cái của Kỳ Ẩn, có cái lại của Tiền Triệt.

Bùi Lê mở giao diện cuộc trò chuyện với Kỳ Ẩn.

Bốn giờ trước.

[7]: Bé cưng ơi bé cưng à!

[7]: Em về tới nhà chưa?

Ba giờ trước.

[7]: Người đâu rồi?

[7]: Bận lắm sao?

Một giờ trước.

[7]: Cứu...

[7]: Thấy được tin nhắn thì mau trả lời đi.

[7]: Bé cưng không rep tin nhắn của anh thì anh sẽ ngủm luôn đó.

30 phút trước.

[7]: Chúng ta đã tám giờ rồi không gặp nhau.

[7]: Tám giờ!

[7]: Anh khó chịu nhắm nhun!

Bùi Lê “.” rep lại một cái

[:P]: Buổi chiều làm việc.

[:P]: Vừa mới được ăn cơm.

Cậu nghĩ nghĩ, lại vào app video, nhìn thấy Kỳ Ẩn đang livestream chơi game, tình hình chiến đấu kịch liệt, hẳn là giờ không nhắn lại được.

Vì thế rời khỏi, xem tin nhắn Tiền Triệt vừa nhắn đến.

[Tệ Tử]: Tao gõ cửa nhà mày.

[Tệ Tử]: Bà mày nói với tao là mày ở tiệm dì út.

[Tệ Tử]: Tao tới đây.

[:P]: Mày tới đâu rồi?

[:P]: Tới đây giúp một tay đi.

Tiền Triệt lập tức đáp lại.

[Tệ Tử]: Không thành vấn đề.

[Tệ Tử]: Nhưng mà tao còn chưa ăn cơm chiều.

[Tệ Tử]: Xào thêm đồ ăn cho tao với.

[:P]: Chỉ có đồ ăn thừa thôi.

[:P]: Để cho mày hai miếng bánh kem.

Không chờ Tiền Triệt đáp lại, cửa tiệm đã bị đẩy ra, lục lạc treo trên cửa đinh linh vang lên hai tiếng.

“Tới rồi!” Hai tay Tiền Triệt đút vào túi quần bước nhanh vào, thuần thúc nhào tới quầy hàng, tới gần bàn ăn nhỏ, thuận tay nhéo má bé Cam hai cái. “Chào chưa nhóc.”

Tay hắn lạnh, bé Cam vội nghiêng mặt đi, nhai cơm trong miệng, giọng nói mơ hồ. “Chào anh ạ.”

Tiền Triệt đáp lại một tiếng vang dội, sau đó ngồi xuống. “Bánh kem của tao đâu?”

Bùi Lê lấy hai miếng bánh kem nhỏ cuối cùng trong tủ lạnh ra cho cậu ta.

Dì út rửa nốt cái ly, vừa lau tay vừa từ sau đi ra. “Cậu ấm cũng tới à? Chào mừng chào mừng. Hai đứa lát nữa ăn xong thì dọn dẹp cửa hàng giúp dì nhé, dì đi bệnh viện xem ba bé Cam sao rồi.”

Tiền Triệt rất quen thuộc với người nhà Bùi Lê, thỉnh thoảng cũng tới tiệm phụ giúp với Bùi Lê.

“Không dẫn bé Cam theo sao?” Tiền Triệt quay đầu hỏi.

Dì út thả khăn lông xuống. “Không đưa nó đi, dì đi xe đạp điện. Bùi Lê, con đưa bé Cam về nhà con đi, dì về rồi đi đón nó sau.”

Bùi Lê gật đầu. “Vâng.”

Chờ dì út đi rồi, Tiệt Triệt thu lại tầm mắt, giữ chặt sau cổ Bùi Lê ấn cậu xuống.

Bùi Lê còn chưa ăn cơm xong, đột nhiên bị tập kích, bị sặc một hạt gạo lên mũi, ho sặc sụa.

“Đầu sỏ gây tội” vội vàng thuận khí cho cậu, bé Cam đẩy một ly sữa bò nóng trước mặt mình qua. “Anh mau uống nước đi.”

Bùi Lê rút một tờ khăn giấy che miệng lại, đẩy sữa bò về. “Anh không sao, em uống đi.”

Tiền Triệt vỗ lưng Bùi Lê. “Ngại quá ngại quá, sắp xuôi rồi, suýt chút nữa thì tèo.”

“Mày làm sao?” Bùi Lê lau miệng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ném giấy vào thùng rác.

Tiền Triệt lấy điện thoại ra. “Tao muốn hỏi mày tối nay có thời gian chơi game không.”

Bùi Lê ho đến mức cổ họng có hơi đau, đứng dậy rót một cốc nước ấm uống. “Có, có rất nhiều thời gian.”

Tiền Triệt tiếp tục nói: “Tao gọi một người nữa cùng chơi.”

“Ai?” Bùi Lê hỏi.

Tiền Triệt cười cười thần bí. “Một streamer.”

Trong lòng Bùi Lê nhảy dựng. “Tao có biết không?”

“Mày không biết, tao chưa nói cho mày, đây là streamer gần đây tao mới quen, có chơi cùng với cậu ta mấy lần, sau đó tặng quà cho cậu ta, cũng thêm WeChat nữa.”

Tiền Triệt vừa chơi vừa nói chuyện, vừa nói tên trang streamer kia.

Bùi Lê nhìn qua.

Streamer này có ID là: Hoa bá vương vô địch vũ trụ.

“Tên này chơi giỏi lắm à.” Bùi Lê bình luận.

Tiền Triệt nói: “Người ta đúng là chơi rất giỏi, còn nhỏ hơn chúng ta hai tuổi.”

Chờ người trong tiệm đều rời đi, hai người cẩn thận vệ sinh tiệm xong, đóng công tắc nguồn điện rồi trở về.

Tiền Triệt ở dưới tầng nhà Bùi Lê, ra thang máy trước.

Sau khi về nhà, La Ngọc Anh ở trong phòng khách xem tivi, thấy Bùi Lê về thì giảm âm lượng tivi đứng lên.

“Bé Cam ngủ rồi sao?” La Ngọc Anh đón nó từ trong lòng Bùi Lê. “Chiều nay khách trong tiệm dì út nhiều không?”

Ở trong phòng mở máy sưởi, Bùi Lê cởϊ áσ khoác. “Nó ngủ từ lúc đi trên đường rồi. Thứ bảy nên có hơi nhiều người.”

“Bà đi hâm nóng cơm cho con.” La Ngọc Anh đặt bé Cam lên sô pha, mở khăn lông gấp thành tầng nhẹ nhàng đắp lên.

“Con ăn ở chỗ dì út rồi.” Bùi Lê vội ngăn La Ngọc Anh lại, vali còn chưa sắp xếp, cậu nhẹ nhàng xách theo vali về phòng.

Kỳ Ẩn tranh thủ lúc nghỉ giữa livestream để rep tin nhắn.

[7]: Bé cưng anh còn đang livestream.

[7]: Sợ là phải hơn một giờ mới ngừng.

[7]: Nhưng mà anh muốn gọi video cho em.

Trong lòng Bùi Lê tính nhẩm, cậu hẹn với Tiền Triệt cùng chơi game, không biết khi nào mới kết thúc. Với Kỳ Ẩn sớm muộn gì cũng có thể gọi video, cũng không thiếu ngày này, hơn nữa hôm nay bọn họ mới tách ra từ sáng, còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ.

[:P]: Hôm nay tôi có chút việc.

[:P]: Ngày mai gọi video.

[:P]: Được không?

Lần này Kỳ Ẩn lại đáp rất nhanh.

[7]: Chuyện rất quan trọng sao?

Bùi Lê nghĩ nghĩ

[:P]: Coi như vậy đi.

[7]: Vậy được rồi

[7]: Anh đi livestream.

Bùi Lê buông điện thoại, thu dọn hành lý xong, lấy áo ngủ đi tắm, sau khi xong việc, Tiền Triệt đã nhắn tới vài tin nhắn thúc giục cậu mau online.

Cậu rep “Đến đây” rồi đăng nhập tài khoản game.

Tiền Triệt kéo người vào phòng, ba người chơi một ván, microphone mở ra, streamer Tiền Triệt gọi tới vừa thấy Bùi Lê thì chào hỏi trước.

“Xin chào, gọi tôi là Tiểu Hoa là được.” Đối phương là một giọng nam trong sáng, vô cùng nhiệt tình.

Bùi Lê điều khiển nhân vật trong trò chơi đi cướp vật tư. “Tôi là Bùi Lê.”

Làm quen đơn giản một chút, ba người bắt đầu chơi. Theo như lời Tiền Triệt, “Hoa bá vương vô địch vũ trụ” chơi rất giỏi, nói rất ngọt, rất được việc.

Chơi game, thời gian qua rất nhanh.

Bùi Lê ngồi lâu có hơi cứng đờ, tựa lưng vào ghế duỗi cái eo lười.

“Này, tôi lại thêm một người vào được không?” Tiểu Hoa nói. “Bạn của tôi, chúng ta có thể chọn ván bốn người.”

Tiền Triệt nói: “Tôi không thành vấn đề.”

Bùi Lê cũng thờ ơ nói: “Được.”

Không tới hai phút, trong phòng bọn họ lại có thêm một người mới vào, Bùi Lê nhìn thoáng qua.

ID game là một dấu “.”cực kỳ đơn giản.

Cảm giác là một anh trai lạnh lùng.

Sau khi ván game bắt đầu, đối diện vang lên một đợt tạp âm, sau đó “Anh trai lạnh lùng” bỗng nhiên nói. “Này, nghe được không?”

Ngón tay đang di chuyển trên màn hình của Bùi Lê chợt dừng lại.

Con mẹ nó!

Tiểu Hoa đáp lại đối phương. “Nghe được, nghe được. Giới thiệu một chút, đây là anh Kỳ, cũng là streamer giống tôi.”