Chương 28: “Dao của tôi đâu?”

Bên ngoài, gió lạnh thổi vù vù, tuy rằng có mặt trời nhưng nhiệt độ rất thấp.

Trong nhà lại rất ấm áp, không bị ảnh hưởng, Bùi Lê ngã lên giường, cứ nhắm mắt là lại có cảm giác choáng váng mãnh liệt loanh quanh trên đỉnh đầu, Kỳ Ẩn ôm lấy cậu, hơi thở hai người hòa vào nhau, nơi riêng tư ẩm ướt kết hợp mập mờ.

Qua một hồi lâu, Bùi Lê mở to mắt, tay đặt trên vai Kỳ Ẩn, giọng nói khàn khàn. “Đi ra ngoài.”

Kỳ Ẩn dính dính cọ bên thái dương Bùi Lê. “không muốn đi ra ngoài, muốn được cắm mãi trong bé cưng cơ.”

Bùi Lê nhìn hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Hứa với tôi, lần sau đừng không biết tốt xấu như thế nữa được không?”

Đôi mắt Kỳ Ẩn cong lên, cũng sợ Bùi Lê bị đói, đỡ eo Bùi Lê, rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm đi một nửa ra, sau đó xoay người ngồi dậy. Nhưng eo Bùi Lê vẫn còn bủn rủn, cũng không lập tức đứng lên theo.

Kỳ Ẩn xốc chăn lên, tách hai chân dài thấm mồ hôi của Bùi Lê ra.

Nữ huyệt bị cᏂị©Ꮒ quá mức đang chứa nước da^ʍ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó lại bị chặn bên trong hơn nửa ngày, trong chốc lát không thể co lại hết được, mở thành một cái miệng nhỏ hình trứng. Hai cánh môi âʍ ɦộ lộ bên ngoài dài rộng sung huyết, thịt mềm múp míp bao lấy cửa huyệt đỏ bừng.

Tich dịch bắn vào rất xấu, nếu không duỗi tay móc ra thì không thể chảy ra được.

Vòng da trên cổ còn chưa lấy xuống, cái đuôi phía sau của Kỳ Ẩn cũng không an phận mà vỗ vỗ khăn trải giường. “Bé cưng.”

Bùi Lê chống khuỷu tay ngồi dậy, run run rẩy rẩy khép chân lại. “Nói.”

“Muốn lấy đồ bên trong ra không?” Kỳ Ẩn hỏi.

Bùi Lê nhíu mày, nghĩ thầm đây là câu hỏi chó má gì thế. “Đương nhiên là muốn rồi.”

Thực ra lần này cách lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ cũng không bao lâu, vốn không đủ lớn để chấp nhận chuyện làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt như vậy, bên dưới bị cᏂị©Ꮒ hai cái đã sưng lên, chạm vào cũng đau. Hơn nữa ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ không dễ chịu, luôn có cảm giác không thể khống chế, không co lại được.

Nghe Bùi Lê nói, Kỳ Ẩn thầm thở dài.

[Đáng tiếc.]

[Thật là muốn luôn được cắm bên trong bé cưng, ăn cơm cũng không tách ra.]

[Lui một vạn bước mà nói, đồ trong tử ©υиɠ bé cưng đều là của mình, cứ ngậm vậy cũng được]

[Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi.]

Bùi Lê: ...

Đôi khi cậu thật sự rất bất lực, nghe loại lời nói như thế thật sự rất khó để giữ nguyên vẻ mặt.

Trong đầu Kỳ Ẩn có rất nhiều câu da^ʍ tà, nhưng trên mặt lại không có phản ứng gì, cầm áo dài tắm ở trên ghế khoác lên người, sau đó tháo vòng da trên cổ xuống.

Trên cần cổ thon dài để lại một vệt đỏ đậm, có vài chỗ còn bị rách da.

Hắn lấy quần áo cho Bùi Lê, thuận tiện cởi bỏ vòng tay trên cổ tay Bùi Lê.

Bùi Lê xuống giường nhận quần áo, là một cái áo lụa dài, vạt áo che khuất bắp đùi nhưng không che được vệt đỏ trên đùi.

Tư thế đứng và nằm không giống nhau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ngược dọc theo vách thịt ướt dầm dề chảy ra, Bùi Lê đột nhiên ý thức được, vội vàng khép hai chân lại, chỉ là không thể giữ lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chảy ra, từ giữa hai chân chảy xuống đùi.

Hai tai cậu nóng lên, kéo áo xuống muốn che đi.

Kỳ Ẩn phát hiện ra Bùi Lê có gì đó là lạ, ánh mắt nhìn về phía dưới thân Bùi Lê.

Lúc này đèn bàn ở đầu giường cũng đã được bật lên, có ánh sáng, có rất nhiều điều có thể thấy được.

Kỳ Ẩn nhìn thấy trên thảm bên chân Bùi Lê có vài vệt nước sẫm màu, cùng với ít nước đang chảy tới cẳng chân Bùi Lê.

“...”

Bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Bùi Lê căng da đầu ngẩng đầu, tầm mắt chạm tới cổ Kỳ Ẩn, trái cổ đã hơi lăn lộn.

[Mẹ nó]

Sau một lúc lâu Kỳ Ẩn mới chửi một tiếng thô tục trong đầu.

“Tôi đi tắm.” Bùi Lê vội quay đầu, lấy quần áo vào phòng tắm.

Kỳ Ẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đuôi ở giữa mông lay động ở giữa không trung.

Trong phòng tắm nhanh chóng truyền tới tiếng tiếng chảy róc rách.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, duỗi tay sờ sờ vệt sẫm màu trong đó, thực sự ướt.

Trên bồn rửa mặt có đặt sẵn quần áo và qυầи ɭóŧ mới, Bùi Lê kéo cửa ra, cậu mặc đồ ngay ngắn đi ra ngoài, Kỳ Ẩn ở trong phòng bếp.

“Lạnh, hâm lại.” Kỳ Ẩn cầm muôi đảo đảo trong nồi.

Bùi Lê gật đầu.

Cơm nước xong, đã là 3 giờ chiều.

Kỳ Ẩn vốn định chơi với Bùi Lê mấy trò chơi, nhưng Ngụy Hành đột nhiên nhắn tin, bảo hắn mau chỉnh sửa video cho xong. Vì Kỳ Ẩn phát sóng trực tiếp bữa đực bữa cái, Ngụy Hành phải bảo Kỳ Ẩn cắt vài video ra, an ủi người xem một chút.

Không có cách nào, chỉ có thể để Bùi Lê tự chơi một lát, hắn tranh thủ thời gian tới phòng làm việc edit video.

Dưới ngăn tủ có mấy máy chơi game xếp chỉnh tề, nhưng hiện tại Bùi Lê không có hứng chơi, đành tìm một bộ phim để xem.

Điện thoại đặt bên ngoài rung hai cái, cậu cầm lên xem.

[Tệ Tử]: Thí Tử

[Tệ Tử]: Mày giúp tao vẽ một bức.

[:P]: Nói rõ chút.

[Tệ Tử]: Tao muốn xăm hình.

[Tệ Tử]: Phải có ngôi sao.

[Tệ Tử]: Sau đó là một chuỗi số.

[Tệ Tử]: 013

Nhìn chuỗi số này, mày Bùi Lê hơi nhướng lên.

[:P]: Sinh nhật mày?

[Tệ Tử]: Đúng rồi

[Tệ Tử]: Tự tặng mình món quà sinh nhật.

[Tệ Tử]: Xăm hình một lần.

[:P]: OK

[:P]: Làm cho mày

[Tệ Tử]: Anh em làm việc đương nhiên tao yên tâm!

[Tệ Tử]: Thế thì thần lui xuống trước đây.

Hiện tại Bùi Lê cũng nhàm chán, nhìn thấy giấy bút đặt trên bàn trà, hẳn là mấy ngày nay Kỳ Ẩn học còn chưa kịp dọn đi.

Kỳ Ẩn edit video xong đi ra, nhìn thấy Bùi Lê ngồi xếp bằng trên thảm, trên bàn trà trước mặt để bừa mấy tờ giấy viết lung tung, bên trên sửa sửa vẽ vẽ, đều là đủ loại hình ngôi sao.

“Em vẽ cái này làm gì thế bé cưng?” Kỳ Ẩn cũng ngồi xếp bằng bên cạnh Bùi Lê.

Bùi Lê chống đầu, chuyển bút trong tay. “Ừm... một người bạn muốn xăm hình.”

Trong tay cầm một bức vẽ đã vẽ một nửa, nhìn cứ thấy thiếu cái gì, Bùi Lê đang tự hỏi phải thêm cái gì, không chú ý tới Kỳ Ẩn gạt đi mấy tờ giấy rơi rụng, đè xuống một tờ bị rơi ra.

Nét bút chì không đậm lắm, tờ giấy A4 kia không có ngôi sao, chỉ có một bức vẽ chính giữa – một cặp mông.

Chẳng qua không chỉ có một cái, nó được nâng lên, xung quanh vẽ lòng vòng mấy dây leo như hình trái tim, có to có nhỏ, vô cùng xinh đẹp.

Kỳ Ẩn cầm lấy bức vẽ này, tay sờ sờ bụng mình. “Bé cưng, em vẽ anh sao?”

Bùi Lê nhấc mắt, thừa nhận nói: “Vừa mới vẽ hai nét.”

Ban đầu là thiết kế choTiền Triệt, nhưng vẽ một hồi, trong đầu không tự chủ nhớ tới hoa văn trên bụng Kỳ Ẩn, ba nét bút xuống đã ra hình ra dạng.

Chỉ là thoạt nhìn Kỳ Ẩn lại rất vui vẻ, nghiêng mặt áp sát, hai mắt hơi cong. “Vậy giờ em có muốn nhìn nó một chút không?”

“Giờ hở?” Bùi Lê sửng sốt. “Tôi nghĩ là thứ này chỉ vào lúc làm chuyện kia mới tự chạy ra.”

Kỳ Ẩn xốc vạt áo lên, lại kéo lưng quần xuống, lộ ra eo hông thon gầy, một tay hắn chống lên thảm, thân thể hơi ngả về sau, trên bụng dần hiện lên dấu ấn Mị Ma không khác lắm với trên giấy, ở trên làn da tái nhợt, màu hồng nhạt càng thêm tươi đẹp.

“Muốn sờ không?” Hắn hỏi.

Bùi Lê nhìn Kỳ Ẩn, sau đó duỗi tay, dùng đầu ngón tay đυ.ng tới hoa văn xinh đẹp, xúc cảm lòng bàn tay ấm áp, mềm mại dạo chơi bên viền hoa văn.

“Muốn...” Kỳ Ẩn bỗng lên tiếng.

[Liếʍ]

Bùi Lê: ?

Cậu ngẩng đầu.

Kỳ Ẩn nói: “Bé cưng muốn liếʍ sao?”

Ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Bùi Lê, trong ánh mắt dần dâng lên khát vọng.

Bùi Lê đối diện với Kỳ Ẩn, cảm nhận được rõ ràng hiện giờ Kỳ Ẩn muốn. Hoa văn mị ma dưới bàn tay như ấm lên, lòng bàn tay cũng dần nóng lên.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí lúc này.

Kỳ Ẩn nhẹ nhàng ‘chậc’ một tiếng, mày nhíu lại.

[Dao của mình đâu rồi?]

Kỳ Ẩn vội thu tay lại, đầu quay sang một bên.

Kỳ Ẩn rút điện thoại trong túi ra, nhìn trên màn hình hiện người gọi là Ngụy Hành, mày càng nhíu chặt hơn.

Hắn nhận máy, mở loa.

“Này.” Tốc độ nói của Ngụy Hành rất nhanh. “Này, tôi nhắn tin cho cậu nhưng sợ cậu lại giả mù, đọc rồi lại không rep, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu.”

Kỳ Ẩn nói: “Chuyện gì?”

Ngụy Hành nói: “Bên trên định liên kết một lần, để nhóm streamer đứng đầu về chung một chỗ, chơi game, phát sóng trực tiếp gì đó. Dù sao ý chính là lần này muốn làm lớn, đầu tư không ít tài nguyên và sức lực. Cậu cũng ở trong danh sách mời, bọn họ nói với tôi, tôi tới hỏi ý của cậu thế nào.”

Không đợi Kỳ Ẩn trả lời, Ngụy Hành đã tiếp tục nói: “Mặt mũi cậu cũng không tệ, hơn nữa phát sóng trực tiếp không lộ mặt, có rất nhiều người muốn bám lên, nếu nắm được cơ hội lớn này nổi bật trước đại chúng, độ nổi tiếng nhất định gấp vài lần.”

“Tôi đề nghị cậu tham gia, đi nhuộm tóc đi, màu gì mà trắng, tím, hồng ấy, không phải vừa lúc chính là chàng đẹp trai xé truyện bước ra như mấy em gái hay nói sao.”

Kỳ Ẩn dội một xô nước dập tắt nhiệt tình của Ngụy Hành. “Xé truyện hay không tôi không biết, tôi chỉ biết nếu tôi làm như vậy, mẹ tôi sẽ xé tôi ra làm hai luôn.”

Ngụy Hành: “...”

Bùi Lê cũng quay đầu nhìn hắn.

“Cậu suy nghĩ lại đi, mấy ngày nữa tôi gọi lại cho cậu.” Ngụy Hành cúp máy.

Bùi Lê quay bút trong tay hai vòng. “Cậu muốn tham gia sao?”

Kỳ Ẩn đang kéo quần, đáp: “Không muốn đi.”

“Nhưng nghe anh ta nói, đây là một cơ hội rất tốt, hiện tại cậu cũng không tính là streamer đứng đầu, không thì đi thử đi.” Bùi Lê bổ sung. “Nhờ vào gương mặt này.”

Hiện tại trong hàng ngũ streamer đứng đầu, Kỳ Ẩn chỉ được tính là ở tầm trung, bởi vì không nói nhiều, cũng không biết chăm chút lắm, phần lớn là dựa vào kỹ thuật để hút fans, phần nhỏ còn lại coi như là mê giọng và mê bàn tay.

Một tay Kỳ Ẩn chống cằm, vẻ mặt lười nhác nhìn Bùi Lê chăm chú. “Anh cảm thấy như bây giờ rất tốt, không cần kiếm quá nhiều tiền, đủ nuôi gia đình là được.”

Hiện tại hắn có thể thích ứng với đủ mọi tình cảnh, không phải người mà chuyện gì cũng tranh đứng nhất, làm gì cũng cần có thành tích.

“Vậy sao lúc trước cậu lại muốn làm streamer?” Bùi Lê hỏi.

Kỳ Ẩn nghĩ nghĩ. “Là vì rảnh á, ban đầu thấy người khác chơi game, livestream cũng thấy tò mò, sau đó thì tự mình làm.”

Chủ đề bị đẩy ra xa, Bùi Lê đáp một tiếng, sau đó tiếp tục vẽ.

Kỳ Ẩn nhìn chằm chằm cậu vài phút, nói: “Bé cưng, vừa rồi em còn chưa trả lời anh.”

Bùi Lê hơi nghiêng đầu.

Kỳ Ẩn thả chậm hô hấp, đánh một trống để tinh thần thêm hăng hái. “Có muốn hoa văn Mị Ma của anh không? Nếu em không muốn nói thì tách hai chân ra, để anh liếʍ em cũng được. Vừa nãy lúc xuống giường, có phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong chảy ra không? Thảm cũng ướt rồi, không kẹp được sao? Có phải đã sưng lên không, anh giúp em... A!”

Bùi Lê trở tay bóp chặt sau cổ Kỳ Ẩn ấn xuống.

“Biết sai chưa?”

“Sai rồi.”

“Có phục không?”

“Phục.”

“Sau này còn nói mấy lời thế này không?”

“...”

“Nói hay không nói?”

“Câu hỏi này, anh không thể trả lời trái lương tâm được.”

Bùi Lê: “Dao của tôi đâu?”