Chương 2

Ánh trăng lấp lánh rải xuống, Cố Thanh cố gắng trấn an bản thân, cậu hít sâu suy đoán sự việc lúc này, ngay sau đó, ánh mắt cậu dừng trên tay mình, hay phải gọi là “móng vuốt”, bởi vì đó không phải là bàn tay của con người —

Đó là một bộ móng vuốt nhỏ màu vàng nghệ mềm mại lấm tấm đen phủ đầy lông tơ, cậu nắm tay lại, móng tay sắc bén trồi lên từ trong khe hở ngón tay, lật lòng bàn tay lại là đệm thịt mềm mại.

Đầu cậu vang lên âm thanh vang dội, bình tĩnh, cậu nói với bản thân, nhưng cậu vẫn không thể bình tĩnh, chuyện này thật khó tưởng, khó có thể tiếp thu, thậm chí còn trở nên kinh dị.

Cậu đưa tay sờ lên mặt, như đã đoán trước, cậu chạm phải bộ lông mềm mượt, chóp mũi ướt run nhẹ, cuối cùng Cố Thanh vô thức khẽ kêu lên.

Đúng lúc này, bản năng phát hiện ra nguy hiểm khiến lông tơ sau gáy cậu dựng lên.

Dường như thú dữ trốn trong bụi cây cũng bị mê hoặc với hành động của cậu, nhưng nó không chỉ nhìn mà chậm chạp đi đến chỗ Cố Thanh.

Lùm cây bị đẩy ra phát ra tiếng xào xạc, Cố Thanh hoảng sợ mở to mắt. Nhờ giác quan của động vật mà cậu có thể thấy một bóng ma lớn ngược bóng trăng thong thả đến chỗ cậu.

Chạy, chạy nhanh!

Da đầu Cố Thanh tê dại, đầu óc trở nên mơ màng chỉ còn lại suy nghĩ đến “chạy ngay đi”. Với suy nghĩ như vậy, cơ thể cậu loạng choạng muốn quay đầu bỏ trốn.

Nhưng khi Cố Thanh vừa quay người, cậu đã nghe thấy tiếng gió xé toạc trộn lẫn tiếng gầm tàn bạo của thú dữ xông thẳng đến cổ cậu.

Cậu chợt hối hận, đáng lẽ cậu không nên đưa lưng về phía động vật hoang dã, nhưng cậu có thể làm sao bây giờ?

Cố Thanh nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn khi xương bị cắn truyền đến, cậu bị nhưng không cắm sâu xuống. Nó ngậm da thịt cậu trong miệng, đau đớn khiến Cố Thanh chảy nước mắt, phát ra rêи ɾỉ khe khẽ.

Nó chắc chắn là một con mãnh thú lớn hơn Cố Thanh rất nhiều, nó đè trên người cậu, tứ chi rắn chắc của nó đè lên da thịt Cố Thanh, răng nanh bén nhọn cắn gáy cậu, tiếng gầm đáng sợ vang lên bên tai cậu.

Không! Không!

Cố Thanh muốn giãy giụa, nhưng gáy bị cắn chặt không cho phép cậu làm vậy, cậu không thể đứng vững được với cơ thể lạ lẫm này.

Cậu muốn gào lên quát nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng rên khẽ. Con mãnh thú trên người cậu giật giật lỗ tai, sau đó đột nhiên nó buông lỏng miệng.

Cố Thanh thở phì phò, đầu óc choáng váng. Sự việc hôm nay khiến cậu không thể tự giải thích, nhưng khát vọng sống cưỡng ép cậu phải chấp nhận nó, nó bắt cậu phải mở mắt ra đối mặt với mọi chuyện trước mắt.

Cậu không thể chạy. Khi đối mặt với động vật hoang dã, hoặc là nhìn thẳng vào nó rồi lùi từng bước về sau, hoặc là đe dọa nó. Nếu có hành động tránh né hay chạy trốn, cậu sẽ trực tiếp bị xé nát cổ họng.

Cố Thanh cố gắng suy nghĩ, cậu không thể đe dọa con thú đang đè trên người cậu được. Thông qua tiếp xúc vừa nãy, Cố Thanh đoán loài vật này có lẽ là báo đốm, nhưng hình thể của nó rất lớn và rất to khoẻ.

Có, có lẽ cậu cũng là một con báo đốm, nếu họ là đồng loại, chỉ cần cậu tỏ vẻ quy phục, chắc là có thể may mắn sống sót. Cố Thanh nghĩ vậy, cơ thể cậu mềm nhũn.

Tuy con thú đã buông lỏng gáy cậu, nhưng nó vẫn không rời khỏi trên người cậu, hình như nó đang ngửi cái gì đó. Trong cổ họng Cố Thanh phát ra tiếng nức nở nhỏ, toàn thân run rẩy.

Cậu cố gắng kiểm soát cơ thể lạ lẫm này nằm yên không nhúc nhích dưới đất.

Làm như này sẽ hiệu quả sao?

Trong lòng Cố Thanh dậy sóng, cậu không phải chuyên gia động vật, hiểu biết về thú dữ của cậu cũng chỉ giới hạn trong vài lần xem qua phim phóng sự. Thậm chí cậu còn nghi ngờ bản thân không còn ở trên trái đất nữa, nếu không thì sao có chuyện như này xảy ra được.

Bộ ria của con thú cọ vào mặt cậu, tai Cố Thanh run lên theo bản năng thu hút sự chú ý của nó. Con thú ngửi ngửi lỗ tai cậu, hai cái tai tròn lông tơ sụp xuống. Con thú cạ đầu vào tai cậu, sau đó nó há mồm, đầu lưỡi thô ráp cuốn cái tai mềm vào trong miệng.