Chương 1: Trọng sinh thành báo hoa mai

Ký ức cuối cùng của Cố Thanh dừng lại vào lúc một luồng sáng trắng nóng rực chói mắt ập đến.

Cú nổ đó xảy ra quá nhanh đến nỗi cậu không kịp cởi đai an toàn để nhảy dù, cảnh báo màu đỏ rực lập lòe không ngừng xoay tròn trong mắt cậu.

Sau đó, cậu chưa kịp suy nghĩ thì một tiếng vang lớn truyền đến, ngọn lửa lập tức nuốt chửng cơ thể Cố Thanh.

Máy bay rơi xuống mang theo cột khói đen vặn xoắn trên không trung và lao thẳng xuống rừng cây thưa thớt.

Bầy chim cất cánh bay khỏi cánh rừng phát ra tiếng kêu thê lương —

Chiếc máy bay nổ tung vỡ vụn trên thảo nguyên sâu trong rừng cây, sóng xung kích ầm ầm phá tàn chiếc máy bay thành những mảnh nhỏ và tạo thành một hố sâu, mặt đất cũng nhuộm màu cháy đen.

Đàn linh dương xa xa bị kinh động, mấy con non lông tơ màu xám bất an đứng nguyên tại chỗ, đôi tai bông xù dựng thẳng nhìn chằm chằm nơi vừa nổ, thi thoảng run lên, cơ vai lưng căng cứng, tròng mắt to tròn chuyển động nhìn về ngọn lửa lớn.

Thế giới vừa yên ắng vừa ầm ĩ.

Hai tiếng sau, ảo ảnh bốc lên trong không khí, cây cối đều buồn bã ỉu xìu lười biếng đứng đó, tiếng nổ thi thoảng phát ra từ chiếc máy bay, nhóm động vật đã thả lỏng.

Đến khi ngọn lửa thiêu đốt dần vụt tắt, mặt trời chói chang đỏ rực cũng khuất bóng qua vùng thảo nguyên vô tận.

Sắc trời tối sầm lại, vạn vật tĩnh lặng, sương sớm trên lá cây đọng lại, con quạ nghiêng đầu tò mò đánh giá miếng sắt vụn cháy đen.

“Tách…”

“Tách…”

Dường như có giọt nước rơi trên mi mắt Cố Thanh, nhưng cảm giác này lại có phần kỳ lạ và hư ảo, Cố Thanh muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại như nặng trĩu.

Ký ức cậu dừng lại ở vụ nổ đó, da mặt cậu bị thiêu nóng, cảm giác đau đớn đến quá nhanh gần như khó nắm bắt, nhưng cũng đủ làm Cố Thanh nhận ra cậu đã chết do rơi máy bay.

Cậu chết rồi.

Nhưng cảm giác ướŧ áŧ trên mí mắt rất chân thật, bên tai lại truyền đến tiếng sột soạt từ xa lại gần, như đâm vào một tấm nhựa mỏng khiến Cố Thanh không thể phân biệt được tiếng động đó là gì, sau đó, cậu nghe thấy nhịp tim đập kịch liệt của mình.

Trái tim va đập vào xương sườn, bình, bịch, tròng mắt nhanh chóng chuyển động, khi Cố Thanh nhận ra tiếng được truyền vào bên tai là tiếng hít thở nặng nề, cuối cùng cậu cũng có thể mở mắt.

Đây là —

Ngay khi cậu mở mắt, thứ trước mắt nhanh chóng nhanh ra như cái bóng lướt qua như bay.

Nương theo ánh trăng, Cố Thanh không thấy rõ đó là gì, chỉ có thể đoán đó là một con động vật lớn họ mèo. Bởi vì trong rừng cây xơ xác, đôi mắt vàng của nó tỏa sáng dưới ánh trăng gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Đó là đôi mắt của thú dữ!

Da đầu Cố Thanh tê dại, cậu muốn đứng lên chạy trốn, bản năng sợ hãi kẻ săn mồi thúc giục cậu chạy trốn, cậu gần như không nghĩ đến tại sao cậu vẫn còn sống sau vụ tai nạn trên không ấy.

Đến khi cậu muốn đứng lên, cậu lại phát hiện mình không thể cử động.

Sao lại thế này?! Cố Thanh hoảng hốt, cậu muốn đứng lên nhưng vẫn không được, cơ thể không chịu nghe theo mà mềm nhũn không xương, cơ bắp cũng không nghe theo chỉ huy của đại não.

Cậu muốn kêu lên, nhưng cậu lại không thể nói thành câu hoàn chỉnh mà chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như mèo kêu.