Chương 10: Hóa điên

Màn đêm kéo đến không lâu sau câu nói điên khùng và tiếng cười man dại của Hồng Ba, khi anh nhắc tới Bến Nước Ròng. Bụi cây đằng sau Ái Tri giờ chỉ là những đường vẽ trên bầu trời xám, thân cây bị bóng đêm tô một màu đen ảm đạm, ngọn cây sừng sững như một đội quân của quỷ sứ, sẵn sàng lao xuống ăn tươi nuốt sống cả đoàn người đang dựng trại bên dưới. Ái Tri vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, suýt nữa đã la toáng lên khi Hồng Ba cứ áp sát khuôn mặt mình về phía cô, anh ta cũng nhận thấy hành động của mình có hơi quá lố bèn ngồi thụp xuống, tay chống vào cằm. Ái Tri bình tĩnh lại, nghĩ bụng nếu giờ làm lớn quá có khi Độ Sẹo sẽ "xử" luôn cô, cô mới hỏi Hồng Ba thật ra Bến Nước Ròng là nơi nào mà lại khiến anh hành xử kỳ lạ như vậy.

Hồng Ba nghe xong thì im lặng, nôm có vẻ suy nghĩ mông lung gì đó, tuy vậy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Ái Tri. Vài giây sao anh ta mới chịu cất tiếng, khuôn mặt trắng bệt dưới ánh đèn cầy leo loét của Ái Tri: "Ngày mai tôi sẽ ra hiệu, ám hiệu là gì cô nghe tự khắc hiểu. Bây giờ tôi đi chỗ khác chuẩn bị, sau lần lên bờ xuống ruộng lần thứ một trăm, mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi, lúc ấy, có khi cô lại nài nỉ tôi dẫn cô theo cũng không chừng..."

Phần Ái Tri, cô bước vào trò chơi này như một cái duyên, hoặc một cái nợ, từ đầu đến giờ, nhờ nghe lời Độ Sẹo nên vẫn bình an vô sự, bảo cô nghe theo Hồng Ba thì còn hơi cấn cấn. Cô nghĩ trong bụng như vậy nhưng ngoài mặt vẫn muốn moi thêm tí thông tin từ gã thanh niên ốm như cây tre, trắng như tờ giấy này, biết đâu sẽ thu nhặt được vài điều bổ ích cho cuốn sách, nhưng chưa kịp làm gì thì Độ Sẹo đã lù lù bước tới từ lúc nào. Lão lườm ánh mắt về phía Hồng Ba, nhìn biểu hiện cũng biết lão không ưa gì tay thanh niên này, Hồng Ba thấy vậy liền chào hỏi xã giao vài câu rồi cũng lủi thủi bước đi.

Độ Sẹo bước tới ngồi cạnh Ái Tri rồi hỏi nãy giờ hai người bọn họ nói chuyện gì. Ái Tri suy nghĩ mặc dù cô tin tưởng Độ Sẹo nhưng chắc gì Hồng Ba là kẻ bịp bợm, cuộc sống đã dạy cô là đời đéo tin thằng nào được, nghĩ vậy cô mới nói rằng Hồng Ba tò mò về cuốn sách của tòa soạn, vì quá phấn khởi nên hơi quá khích chứ cũng không có gì đáng lo ngại. Độ Sẹo nghe xong thì lão liền đanh mắt lại, lão đã kinh qua bao nhiêu hiểm nguy, gặp không biết bao nhiêu loại người, đối với lời nói dối này của Ái Tri, lão tuy có chút nghi ngờ nhưng Ái Tri cơ bản là qua mặt được lão, âu cũng vì vẻ bề ngoài tiểu thư cộng với ánh mắt ngây thơ của cô. Độ Sẹo đứng dậy, rồi nói với Ái Tri bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc: "Các hạ nên ngủ sớm đi, ngày mai con đường sẽ không dễ dàng như hôm nay đâu. Chúc các hạ ngủ ngon."

Đêm đó, dù có cố gắng như thế nào, Ái Tri cũng không tài nào ngủ được, cô có cảm giác hàng trăm ánh mắt từ phía hàng cây đang quan sát cả đoàn, hàng ngàn cặp răng nanh đỏ ói máu đang nhe ra cười với nhau, kêu lên càm cạp, chuẩn bị cho bữa ăn béo bở.

Sáng hôm sau, khi gà còn chưa gáy dứt ba tiếng, Độ Sẹo đã nấu xong bữa sáng rồi gọi mọi người thức dậy, công việc nấu nướng giống như là một sở thích đối với lão, món ăn sáng nay là những củ khoai lang vàng rực, vừa lột vỏ đã nghi ngút một mùi thơm phức, hương vị khó chịu trong cửa miệng vào buổi sáng sớm nhờ đó mà vơi đi bội phần. Ái Tri ngồi trên một gốc cây quan sát cả đoàn, Độ Sẹo ăn rất nhanh, chưa đầy một phút đã thấy lão ta đứng dậy, đi về phía cái tay nải rồi thận trọng kiểm tra lại đồ đạc trong đó; gã Mến đang ngồi nói chuyện với bà Chim Sẻ, nhờ mấy câu bông đùa mà anh ta làm thân với bà già khó tính này khá nhanh; Ngọc loay hoay mãi vẫn chưa lột vỏ củ khoai lang được, phải nhờ Độ Sẹo, lão nhăn mặt nhưng vẫn giúp cô ta đàng hoàng. Riêng phần của Hồng Ba, anh ta cứ gục mặt, lâu lâu lại đảo ánh mắt láo liên về phía Ái Trí làm cô phải rụt rè quay đi.

Mười lăm phút sau, cả đoàn lại tiếp tục lên đường, họ bắt cặp với nhau y hệt ngày hôm trước. Ái Tri quay sang hỏi Độ Sẹo, giọng có chút e dè: "Tối qua ông nói con đường sẽ trở nên khó khăn hơn, ý ông là gì?"

Lão nhìn Ái Tri khoảng năm giây, đoạn nghiến răng nói: "Tới đó tại hạ sẽ nhắc nhở mọi người."

"Ông có thể nói trước cho tôi biết được không, dù gì tôi cũng cần phải ghi chép."

"Ờ thì... Chúng ta sắp đi tới một đoạn kênh, lần xuống nước đầu tiên của ngày hôm nay, các hạ không cần phải biết thông tin chi tiết, sợ rằng biết rồi sẽ không dám xuống. Chỉ nên nhớ là, tuyệt đối không được hét lên." Sau đó Độ Sẹo lại chìm vào khoảng không gian im lặng chính lão tự tạo ra, Ái Tri có gặng hỏi cách mấy cũng không nói thêm gì nữa.

Năm mươi bảy lần lên bờ xuống ruộng.

Quả nhiên, trước mặt cả đoàn là một đoạn kênh ngắn, độ dài này ước chừng khoảng ba mươi mét, chưa kịp xuống lội đã thấy lối mòn cắt ngang phía bên tay phải, Ái Tri quay lại nhìn cả đoàn, thấy ai cũng trề môi, thở dài, tựa như họ đang e sợ khoảng nước ngăn này vậy. Độ Sẹo giơ nắm đấm, ra hiệu cả đoàn dừng lại, đoạn đặt tay nải xuống đất, móc ra sáu chiếc đũa rồi phát cho từng người, lão nói dõng dạc: "Các hạ đều biết phía trước là thứ gì, nên nhớ là dù có chuyện gì xảy ra cũng không được thét lên, không được dừng lại. Để đảm bảo, mỗi người cắn một chiếc đũa. Rồi, vào vị trí!"

Mến nhận chiếc đũa của mình rồi trêu câu bông đùa: "Sao giống chiếc đũa ăn khoai hồi sáng quá vậy, còn mùi nè. Aha."

Trời lúc này vẫn còn xam xám, mặt nước trước mặt bốc khói nghi ngút, bước tới gần thấy hai hàng sậy thân to bè bè, chẳng khác nào hàng chục ngón tay dài lêu khêu đang vươn lên khỏi bờ kênh. Độ Sẹo và Ái Tri dẫn đầu, họ bước xuống kênh thấy nước ngập chưa quá đầu gối, đất phía dưới chân hơi nhão và dính, cảm giác như bùn mà không phải là bùn. Sáu người ngậm sáu chiếc đũa, lặng lẽ rẽ nước mà đi, không ai mở miệng nói với nhau được câu gì. Con kênh chỉ gần ba chục mét mà Ái Tri nghĩ chuyến đi như cả cây số, dù nước không sâu, đất không quá lún nhưng bước chân bị thứ gì đó níu lại, cảm giác lưu luyến mà nhợn nhợn rất khó tả.

"Lưu luyến", không hiểu sao Ái Tri lại nổi gai ốc khi nghĩ tới hai từ đó, còn cảm giác nhợn nhợn kia không khác nào lúc bước qua Vòm Cây, nhìn lên và thấy những cái xác treo cổ cả. Nghĩ đến đó Ái Tri mới rùng mình, mắt trợn lên, chẳng hiểu sao cổ họng nghẹn cứng, vì ngậm chiếc đũa nên không nuốt nước bọt được. Ái Tri bị trượt chân, nếu bùn mềm thì sẽ bị lún chứ làm sao mà trượt được, linh cảm nhắc với cô rằng đừng có nhìn xuống nước, nhưng sự tò mò lại thôi thúc cô điều ngược lại. Đừng có nhìn xuống nước, Ái Tri liên tục trấn tỉnh bản thân, nhưng thật sự cô không thể kiềm chế được mình. Ái Tri tự nhủ là dù có thấy vật gì cũng không được hét lên, y như lời dặn của Độ Sẹo, tiếc rằng thứ cô nhìn thấy không phải là một "vật", mà là những xác người trương sình, vì bị đoàn người đạp lên nên thất khiếu liên tục tuôn ra dung dịch màu đen, thoáng cái con kênh đã như lọ mực.

Ái Tri nấc lên một tiếng nhưng may sao Độ Sẹo đã kịp vịn lên vai cô, nếu không nhờ chiếc đũa, lời dặn và hành động của Độ Sẹo chắc Ái Tri đã hét lên vang trời rồi. Cũng may là con kênh này không dài, ít lâu sau cả đoàn đã có thể đặt chân lên đất liền, từng người rút chiếc đũa trên miệng ra, ánh mắt họ hết sức bần thần, theo lời Độ Sẹo, họ lại tiếp tục lên đường, càng bước đi thì càng ủ rủ. Ái Tri lúc này hoang mang tột độ, mới sáng sớm đã phải đạp lên người chết mà đi khiến sự bình tĩnh mà cô tích góp được tối hôm qua dần phai mờ, thấy vậy Độ Sẹo mới nói, giọng có chút thông cảm: "Lũ quét đó, các hạ có biết ngày xưa bao nhiêu người đã bị lũ quét cuốn đi không, mỗi đợt lũ về là hàng trăm ngàn người bỏ mạng. Có người may mắn thì chết vẫn có xác mà chôn, kém may hơn thì xác bị chìm vài ngày sau nổi lên trương sình, còn xui xẻo thì...", Độ Sẹo quay lại nhìn con kênh, sau đó lão cũng im lặng, để cho Ái Tri tự hiểu.

Một trăm mười hai lần lên bờ xuống ruộng.

Nhóm người dẫn đầu bởi Độ Sẹo vẫn lầm lũi tiến về trước một cách im lặng, giống như họ chỉ là những cái xác biết đi lúc di chuyển, chỉ khi ngồi nghỉ thì tri giác mới trở lại. Ái Tri vừa đi vừa quay cuồng bởi những câu hỏi vốn dĩ không có câu trả lời nếu không theo đến cùng trò chơi quái dị này, tuy nhiên việc theo đuổi tiếp tục lại làm cô có cảm giác mơ hồ, tựa như căn bệnh không cảm nhận được thực tại, tri giác trống rỗng dần dần. Lúc này, thỉnh thoảng cô vẫn quay sang nhìn Hồng Ba thì thấy mặt anh ta vẫn trơ ra như gỗ đá, khỏi nói cũng biết Ái Tri cảm thấy khó chịu như thế nào.

Cả nhóm đi đến gần trưa, Độ Sẹo bảo sắp đến nơi gọi là Trại Xuồng Sáu Tấm, lão đưa tay chỉ về phía trước, thấp thoáng sau rặng dừa nước là một dãy những lán trại xập xệ, âm u vô cùng. Ái Tri chưa kịp hỏi cái tên Trại Xuồng Sáu Tấm nghĩa là gì thì trời đang nắng đẹp bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, tựa như bão tố chuẩn bị thổi bay mọi thứ, thoáng chốc xung quanh tối như đêm, đưa tay ra chỉ thấy năm ngón mờ mờ. Xung quanh âm phong thổi lên từng đợt lạnh thấu xương, Ái Tri nhìn mọi người thì thấy họ không bộc lộ cảm xúc gì cả, vẫn từ từ tiến về khu lán trại đó, riêng phần cô bỗng nổi lên một linh cảm bất an khó tả.

Đoàn người thậm chí còn không dừng lại trước cửa, Độ Sẹo đi đầu, sấn tới đẩy cánh cửa gỗ đã mục nát làm nó kêu lên những tiếng như sắp đổ sập bất cứ lúc nào. Vừa lúc này thì mưa trút như xối, sấm chớp nổ liên hồi rạch toang bầu trời đen kịt bằng những tia sét mà Ái Tri thấy màu vằn vện như loang máu. Cửa mở, đám người vội bước vào tránh mưa, mùi ẩm mốc hôi thối xộc lên vô cùng khó chịu, Mến thấy Độ Sẹo ra hiệu thì thắp lên một ngọn đèn, ánh sáng chập chờn bởi luồng khí trong nhà tạo ra những cái bóng như đang chạy nhảy tung tăng trên vách.

Khi mắt đã quen với thứ ánh sáng mờ mờ này, Ái Tri hoảng hốt khi thấy những thứ đặt xung quanh mình, cô đã hiểu cái tên chỗ này có nghĩa là gì: Xuồng Sáu Tấm là những cái quan tài hoa sen, loại mà người Hoa hay dùng. Hai đầu quan tài được vạt cong, nhìn sơ ngang như hoa đang nở, trong gian nhà rộng chừng ba mươi mét vuông này ken đặc những quan tài gỗ như vậy, mới có, cũ có, một số cái còn được dán bùa hai đầu hoặc đóng đinh tán to như ngón tay cái lên nắp quan, dây xích quấn vòng quanh, tựa như đang giam giữ một con quái thú bên trong không cho nó thoát ra ngoài.

Đèn và nến được thắp lên, Độ Sẹo đóng cửa lại để tránh gió lùa mưa tạt, trong này tuy nhìn sơ qua có vẻ như xập xệ nhưng với cơn mưa giông ầm ầm ngoài kia, nó lại chẳng hề suy yếu, thậm chí không có cả chuyện dột nước. Độ Sẹo ổn định mọi người lại, lão thấy Ái Tri có phần mơ hồ ẩn chứa nhiều thắc mắc, bèn cất giọng giải thích, sẵn tiện cho mọi người chuẩn bị tâm lý: "Nơi này trước kia là một xưởng gỗ, ba năm trước vùng này bị lũ lớn, người chết nhiều vô kể, dân chúng cho rằng đây là đất xấu, không thể chôn người chết vào được vì sẽ bị lũ cuốn hoặc sụp lún, mộ phần bị ảnh hưởng sẽ gây hại cho con cháu. Cho nên, tất cả chọn cách để thi thể người chết ở đây, sau khi hết hạn ba năm cho hồn phách siêu thoát cả thì sẽ cải táng, tính đến nay là gần đúng ba năm, lúc này ranh giới âm dương ở nơi đây rất mỏng manh, điều này vô cùng phù hợp với mục tiêu cuộc hành trình của chúng ta!"

Mọi người đều im lặng, tuy không ai nói gì nhưng Ái Tri có thể cảm thấy từng người bọn họ đều ái ngại những cái quan tài ở đây, số lượng lớn như vậy ít nhiều đều làm người sống cảm thấy rợn người, huống hồ gì trời bên ngoài đang mưa lớn, quan niệm trời mưa là lúc âm dương trời đất giao thoa, ma quỷ lộng hành đều lựa lúc đêm vắng canh ba hoặc lúc mưa gió như thế này hòng tránh dương khí thiêu đốt. Thậm chí Ái Tri có một suy nghĩ thoáng qua, cho rằng từ lúc tham gia vào hành trình, tri giác của cô ít nhiều bị biến đổi, chuyện kỳ dị xảy ra đã không ít, có khi là do trò chơi này đem đến những cảm giác đó, vậy thì có khi nơi âm u quỷ dị này vốn dĩ không tồn tại, chỉ là do cô ảo giác mà ra. Những luồng suy nghĩ như vậy cứ ập đến liên tục, nhất thời cô không biết cái nào là thật cái nào là giả, đôi lúc tựa như hơi thở của bản thân cũng trở nên hư vô.

Độ Sẹo nhìn mọi người lượt bằng ánh mắt dò xét khiến Ái Tri cảm thấy lo sợ, không biết là nếu lão phát hiện ra những gì cô và Hồng Ba nói đêm qua, à không, chỉ là những gì Hồng Ba tự nói với cô, thì liệu bằng ánh mắt đó, cô không chắc lão có tha cho cô hay không. Cứ tưởng Độ Sẹo sẽ vặn hỏi hoặc nói chặn đầu gì đó khi lão nhìn thẳng vào cô, tuy nhiên lão ta chỉ nói về mục đích của lần đi này. Theo đó, trò chơi này đang dần đi đến hồi kết, đồng nghĩa với việc họ sắp đến được cõi hư vô, nơi được lão Độ Sẹo gọi bằng cụm từ mỹ miều là "Thánh Địa Tận Cùng".

Muốn đến được đó không gì khác phải đặt bản thân mình ở lằn ranh của âm dương, khiến cơ thể dần dần phai nhạt đi dương khí, khi đó cánh cửa đến nơi tận cùng kia mới mở ra, còn những thứ quái dị họ đã gặp trước đây đều chỉ là những cửa ải đánh dấu từng trạng thái nhận thức mà họ đạt được. Nói vậy thì lần đi qua Trại Xuồng này hết sức quan trọng, bằng việc vượt qua thử thách này, dương khí và tam muội chân hỏa của những thành viên sẽ bắt đầu quá trình mà lão ta gọi là "Độ Kiếp".

Thử thách ở nơi này nghe qua thì thấy hết sức giản đơn: mỗi người tay cầm nến, thắt lưng giắt ba cây nhang để chiêu hồn quỷ thần, lôi kéo quỷ khí đến gần, chuẩn bị cho việc độ kiếp. Mỗi thành viên phải đi một mình, băng qua sáu dãy lán, mỗi dãy lán thông với nhau bằng cửa gỗ như lúc nãy, trên đường đi gặp tường đầu tiên thì mở cánh cửa bên trái, sau đó bức tường tiếp theo thì đi qua cánh cửa bên phải, cứ thế luân phiên hai bên trái phải. Người đi trước vừa đi, chủ tế sẽ thắp một nén nhang nhỏ, khi nào nhang tàn thì đến người tiếp theo. Trong lúc di chuyển ắt hẳn xảy ra nhiều sự lạ, khi đó chỉ cần bình tĩnh và đi tiếp, không được ngoáy đầu lại nhìn, không được rẽ vào hành lang nằm giữa các lán, nghe tiếng gọi tên không được trả lời.

Ái Tri nghe đến đây thì sực nhớ lại, trước đây cô từng làm phóng viên viết các bài báo giật gân, có lần nọ tại một ngôi trường dành cho trẻ mồ côi có một vụ mất tích, căn phòng ngủ có mười hai đứa trẻ, sáng hôm sau chỉ còn một đứa. Đứa này kể lại, trong phòng đó có một thằng nhóc vốn rất hoạt bát, chừng mười ngày nay bỗng nhiên ít nói hẳn đi, ánh mắt luôn trông về nơi nào đó tựa hồ như cõi xa xăm lắm. Đêm xảy ra vụ mất tích, bọn trẻ khác đang chuẩn bị ngủ thì thằng bé này lôi tất cả dậy, hỏi là có muốn đến vùng đất mới của thánh thần hay không, bọn con nít kia tò mò nghe theo, định bụng khuya không ngủ được bày trò phá phách vậy thôi, bèn kéo cả lũ đi, còn lại một đứa do đang bệnh, không đi được nên không sao. Nó chỉ nhớ mang máng, thằng bé bày đầu bảo là các dãy nhà được xây song song với nhau, nếu cứ đi bên trái trước, qua hành lang, rồi đi bên phải, cứ thế luân phiên qua bốn dãy nhà, thế giới song song với thực tại sẽ được mở ra.

Ái Tri khi đó vốn dĩ chẳng quan tâm đến những truyền thuyết như vậy, tuy nhiên khi trải qua những thứ kỳ lạ trong chuyến đi, cô bắt đầu có niềm tin về một thế giới song song nào đó sẽ mở ra nếu ta làm đúng thứ tự các bước. Có thể thấy cách Độ Sẹo hướng dẫn mọi người khá giống với câu chuyện cô biết, tuy nhiên lão không cho mọi người đi vào hành lang, Ái Tri vô cùng tò mò pha lẫn sợ hãi, không biết nơi hành lang đó sẽ ma quỷ đến thế nào?

Hồng Ba là người đi đầu tiên, điều này bắt đầu làm cho Ái Tri có cảm giác ngờ vực, rằng Độ Sẹo đang mưu toan chuyện gì đó, tim cô đập liên hồi mỗi khi Độ Sẹo mở lời hoặc chỉ vô tình nhìn vào cô. Theo lời Độ Sẹo thì ngày hôm nay chỉ cần vượt qua được Trại Xuồng, điểm tiếp theo họ đến được gọi là Ngã Ba, qua Ngã Ba một chút thì sẽ đến chỗ nghỉ, mọi người nghe xong cũng thấy có mục tiêu, ít nhiều đỡ cảm thấy ghê sợ đống quan tài, dũng khí cũng được cải thiện. Ái Tri đi áp chót rồi mới đến lão Độ Sẹo, cô không hề thích cảm giác ở một mình với lão ta giữa căn phòng quan tài này chút nào, cô để ý có đôi lần lão Độ định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, khuôn mặt thập phần ác hiểm.

Cây nhang do người đi trước thắp vừa tàn, Ái Tri bèn đứng dậy, khẽ chào lão Độ Sẹo rồi mở cánh cửa, tiến thẳng vào căn phòng bên trong không chút do dự. Đến khi một mình đứng giữa hai hàng quan tài, ánh nến chập chờn làm căn phòng như một không gian được tạo nên bằng bột nhão, mọi thứ cứ phập phồng, giống như nơi này là một trái tim khổng lồ đang bơm âm khí không ngừng, khói nhang xộc lên khiến mắt cô cay xè, nhờ vậy mà lấy lại bình tĩnh, từng bước chậm rãi đi qua những hàng quan tài ngay hàng thẳng lối. Cánh cửa đầu tiên, rồi tới lán thứ hai, thứ ba, mọi chuyện không có gì khác ngoài tiếng mưa giông đang kêu gào bên ngoài, mưa dập xuống mái tranh nghe như tay ai đang cào lên lá, đinh tai nhức óc. Mọi chuyện bắt đầu nặng nề hơn khi Ái Tri mở cánh cửa của lán thứ năm.

Từ gian lán thứ tư, cô đi thẳng qua dãy hành lang, luật là không được nhìn ngó ra xung quanh, Ái Tri chỉ biết gồng cứng phần cổ, nhìn thẳng về phía trước, tuy nhiên nơi khóe mắt, cô cảm thấy nơi góc phòng, phía sau lưng mình, trên trần nhà, khắp nơi như có những bóng mặc áo tang. Dĩ nhiên không thể nào biết được mặt mũi, chỉ thấy bọn chúng như đang đứng kế bên, quỷ khí phả vào da thịt lạnh ngắt, mỗi bước chân của cô đều vọng lại là tiếng năm, sáu người đang bước theo. Lúc nãy Ái Tri cảm thấy khá khó chịu về ánh nhìn của Độ Sẹo nên cô đi thẳng vào các gian phòng, tuy nhiên tâm lý đã được chuẩn bị khá kỹ, cô chỉ biết cắn chặt môi đến ứa máu, chỉ nhắc đi nhắc lại trong đầu là phải đi thẳng, phải đi thẳng, có thể do cô đã biết việc tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của hành trình, bằng không có thể phải trả giá rất đắt nên lấy đó làm động lực mà tiến bước.

Hành lang gian lán thứ tư và thứ năm cũng tối om như các gian trước, tuy nhiên không hiểu sao khi vừa đóng cánh cửa gian thứ tư lại, Ái Tri bỗng đi chậm hơn, giống như có thứ gì đó níu cô lại, một cảm giác quen thuộc nhưng không thoải mái chút nào. Lúc này bên tai vang lên giọng thì thầm của một bé gái: "Bên phải, bên phải..." khiến cô bất thần đảo mắt một chút về phía bên phải. Nơi góc của hành lang, cách cô chừng sáu, bảy bước chân về hướng vách đối diện là một cái tiểu sành đựng cốt, bên trên là một thứ gì đó tròn tròn tựa như đầu lâu mà không tài nào Ái Tri nhìn rõ được.

Bất giác, tính tò mò trỗi dậy, Ái tri dừng bước, tuy không quay đầu sang nhìn, nhưng cô liếc mắt về hướng vật thể kỳ dị nọ, trước mặt là hai cánh cửa, một trái một phải, bỗng như có ma lực ghì tay dắt đi, Ái Tri bước đến cánh cửa bên phải, mặc dù lượt này phải mở cánh cửa bên trái. Tay vừa đưa lên định đẩy cánh cửa gỗ, đột nhiên sáp nến chảy vào tay làm Ái Tri như sực tỉnh. Cô liền quay sang cánh cửa bên trái, trong thoáng chốc hồn phách có phần phiêu tán khi cô thấy cái tiểu sành ngã ra, lăn về phía mình, vật thể tròn đen ở nắp tiểu là một cái đầu lâu nham nhở thịt, Ái Tri tuy toàn thân không tự chủ được, nhưng tiềm thức đã khôi phục, vô thức đẩy cửa bên trái, lao vào trong rồi đóng sầm cửa lại, vừa lúc cái tiểu sành va vào nghe "kịch" một tiếng hết sức ghê rợn.

Cảm thấy vừa trải qua một cơn nguy hiểm, suýt chút nữa đã bị ma đưa lối quỷ dẫn đường mà mở sai cửa, Ái Tri thở gấp, hết sức hoảng loạn, phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được, tay cầm nến chút nữa đã buông. Ái Tri không biết có phải do được ai đó phù hộ hay không, nếu không thì có thể lúc này cô đã bị quỷ nhập tràng hay phải chịu cảnh chết không toàn thây cũng nên. Trước mặt cô đã là gian thứ năm, chỉ cần qua gian này là đến gian cuối cùng, nơi đó là cửa ra và còn những người khác đang đợi. Nghĩ đến đó, Ái Tri hít một hơi thật sâu, mặc cho nơi này chỉ toàn là mùi ẩm mốc và mục rữa. Tâm trí vẫn chưa hoàn toàn bình thường sau cú sốc vừa nãy, Ái Tri thận trọng bước từng bước, ánh mắt vẫn liếc về góc phòng, không phải chỉ là tò mò, cô muốn đề phòng thứ gì đó nhảy xổ vào mình mà thôi. Đi được nửa phòng, lúc này tiếng gió gào thét bên ngoài đã giảm đi nhiều, nhờ vậy mà có một âm thanh khiến Ái Tri thêm một phen hoảng hốt: tiếng nắp quan tài bị thứ gì đó kéo sang một bên!

Về cơ bản gian lán thứ năm này là kín, Ái tri không cảm nhận được có gió, tuy nhiên ánh nến trên tay cô cứ nhảy nhót liên tục, giống như nó cũng đang sợ hãi thứ gì đó khủng khϊếp đằng sau âm thanh vừa nãy. Lại một lần nữa, chân Ái Tri như cứng lại, chẳng thể chạy nổi, chỉ bước được những bước rất chậm và nhẹ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nơi khóe mắt, Ái Tri cảm giác như tất cả nắp quan tài đang bị thứ gì đó bên trong gạt sang một bên, những âm thanh "két...két..." vang lên làm cô nổi gai ốc, thần kinh như đặc lại. Đột nhiên có tiếng kim loại va lẻng xẻng khiến cô giật mình, đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong góc phòng phía trước bên trái, một cái quan tài to hơn những cái khác, được chạm khắc khá công phu, âm thanh khi nãy phát ra là từ những sợi xích quấn quanh nó, quan tài rung lắc dữ dội khiến xích và đinh tán tựa hồ như sắp bung ra đến nơi.

Những thứ kinh dị dồn dập ập đến khiến Ái Tri nhất thời không biết nên làm sao, chân muốn chạy một mạch đến cửa nhưng lực bất tòng tâm, cơ thể không cử động thoải mái được, miễn cưỡng chỉ nhích được từng chút một, những tiếng bước chân phía sau tựa hồ cũng bị làm chậm như Ái Tri như trêu tức cô, tiếng thì thầm bên tai mỗi lúc một lớn: "Bên trái... bên phải... bên phải... bên trái...", cái quan tài quấn xích sắt kia, sau một hồi rung lắc thì rớt khỏi bệ đỡ, đánh rầm một phát mới làm Ái Tri bừng tỉnh lại, tuy chân vẫn chưa chạy được, nhưng cũng đã tiến sát đến cửa ra, chỉ còn gang tấc nửa là mở được cửa.

Ái Tri cảm thấy hai cánh tay như đeo chì, tay cầm nến mỏi đến rụng rời, cảm giác như chẳng thể cầm nắm nổi nữa. Lúc này, như là một trò đùa của ma quỷ, ánh nến trên tay Ái tri nhỏ dần nhỏ dần, chập chờn như sắp tắt, không thể soi được thứ gì bên cạnh nữa, thế là từ bóng tối, từ phía quan tài đổ lúc nãy, Ái Tri nghe như có con gì đó đang bò đến, bụng bảo dạ nên chạy đi, đạp cửa thật mạnh, nhưng lúc đó cắn môi còn khó, huống hồ làm những chuyện kia.

Từ bên trái, tiếng bò càng lúc càng lớn, có vẻ như nó đã tiến đến sát bên, thình lình từ bóng tối, một bàn tay thò ra, định chụp lấy tay Ái Tri, ánh nến quá yếu, cô chỉ thấy bàn tay khô đét và tím đen, lốm đốm những vết thâm. Còn chưa kịp hét lên, Ái Tri chỉ thấy trước mặt bừng lên ánh sáng, là những đốm lửa, vai cô bị lực rất mạnh giật về phía trước ngã nhào ra nền đất lạnh lẽo, theo ngay sau đó là âm thanh cửa đóng sập lại: thì ra là Hồng Ba đã mở cửa, kéo cô ra khỏi gian thứ năm!

Còn chưa định thần lại để nói câu cám ơn, Hồng Ba đã nắm lấy vai Ái Tri lay mạnh, nhờ thế mà thần trí cũng từ từ khôi phục, ít ra cũng nhanh hơn để cô tự nằm đó. Khi thấy cô tỉnh táo lại phần nào, Hồng Ba nhìn xung quanh như đang xem xét, vốn dĩ họ đang ở gian thứ sáu, gian này không có quan tài mà chỉ là những cái bàn để đặt xác chết lúc liệm, trên bàn còn rất nhiều lư hương. Thì ra khi nãy, Hồng Ba thấy thời gian Ái Tri đi có vẻ lâu hơn bình thường, bụng nghĩ có thể cô gặp phải vấn đề gì đó, liền tự ý để những người kia đợi ở cửa ra gian thứ sáu, một mình quay lại tìm cô, ai ngờ đúng là Ái Tri gặp nạn ở gian thứ năm. Hồng Ba thấy Ái Tri đã có ý thức lại, bèn đặt vấn đề về nơi gọi là Ngã Ba.

Ngã Ba là nơi họ sắp đi qua, một nhánh sẽ rẽ về nơi gọi là Giếng Một Mắt, nhánh còn lại sẽ rẽ vào Bến Nước Ròng. Hồng Ba mắt long sòng sọc, hơi thở nhẹ như không, nhìn chằm chằm vào Ái Tri khiến cô cảm giác như đang bị thôi miên bởi một con quái thú. Hồng Ba chỉ thì thầm chứ không dám lớn tiếng, sợ Độ Sẹo nghe được, anh ta nói rằng thời cơ đã đến, về việc bản thân đã quá chán ngán với cái trò chơi vô cùng tận này của lão Độ Sẹo, cứ như thế này biết đến khi nào mới đến được thế giới tận cùng? Trong khi đó, lão ta cứ bảo ở một số nơi nhất định, nếu muốn dừng trò chơi này, thành viên chỉ cần đi khác con đường lão hướng dẫn, tuy nhiên Hồng Ba cho rằng đó chỉ là lời nói dối! Tất cả những ai chọn cách thoát khỏi hành trình nửa chừng như vậy đều bị lão gϊếŧ, bạn anh ta đã bị thủ tiêu theo cách đó. Trong tất cả những nơi lão Độ Sẹo dẫn đoàn đi qua, chỉ có nơi Ngã Ba là lão ta lúc nào cũng bác bỏ ý kiến sẽ rẽ vào Bến Nước Ròng, cứ khăng khăng phải đi đến Giếng Một Mắt.

Ái Tri nghe những gì Hồng Ba nói, ngoài cảm giác tò mò, thì nỗi sợ khi phải nhìn vào mắt Hồng Ba khiến cô như mất đi tri giác. Đã quá trễ để có thể thay đổi những lựa chọn, đoàn người tham gia trò chơi tâm linh này đã dần phân hóa, Ái Tri không biết nên làm thế nào mới chính xác. Ngay lúc này thì lại gặp một Hồng Ba như điên dại với kế hoạch thoát khỏi trò chơi bằng cách chống lại sự hướng dẫn của người dẫn trò: gϊếŧ Độ Sẹo. Bỗng nhiên, cánh cửa gian thứ năm mở toang ra, một cặp mắt quắc như hung thần của Độ Sẹo nhìn thẳng vào Ái Tri, nó biểu trưng cho một lời răn đe không khoan nhượng.