Chương 23

Hai người vào học cũng được một thời gian rồi, đầu năm học quả thực rất bận. Huân Nhi bận làm quen với trường học mới, bạn mới. Trịnh Phàm ca ca thì bạn bịu việc học, còn có việc trong hội học sinh nữa.

Mãi mới có thời gian rảnh ăn trưa cùng nhau, mọi người trong trường dạo này đều biết. Trịnh Phàm hội trưởng hội học sinh, có em gái thanh mai trúc mã, đi từ nhà đến trường, từ trường về đến nhà đều đi cùng nhau.

Nhìn thấy hai người ăn cùng nhau ở nhà ăn, mọi người cũng nhìn vài cái rồi quay đi làm việc của mình. Quả thực tổ hợp nhan sắc cao như vậy ở cùng nhau, mọi người ngoái lại nhìn đều là bình thường.

"Hôm qua có mấy chị đến tìm em xin wechat của anh đấy" Huân Nhi đá đá chân Trịnh Phàm, vẻ mặt giận dỗi nói với hắn. Nếu biết trước như vậy, nàng nên công khai hai người là người yêu luôn thì tốt rồi.

"Ừm... em không cho là được. Họ sẽ không dám tới tìm anh đâu. Ngoan! Ăn thịt" hắn cũng không để tâm lắm, gắp sang cho nàng miếng thịt kho tàu.

"Ăn xong mình đến thư viện nhé!" Hắn nêu ý kiến.

"Được rồi. Suốt ngày học, đầu óc cũng toàn là chữ luôn rồi nè" lâu rồi hai người mới có chút rảnh rỗi, nàng cũng không muốn đọc sách đâu, nhưng không nỡ xa hắn. Thôi thì cứ đến thư viện nhìn hắn đọc sách vậy.

Giờ này trong thư viện rộng lớn cũng chẳng có người, hai người họ đến góc thư viện chỗ kín đáo để ngồi cho đỡ bị làm phiền.

Hai người vùi đầu vào học, thiếu nữ an tĩnh ngồi làm bài, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nghiêm túc của nàng, âm thanh bút giấy cọ xát, tạo nên bức tranh đẹp mắt.

Trịnh Phàm chính hắn rủ Huân Nhi tới thư viện học bài. Thế mà hắn đến sách cũng chưa lật sang trang mới một lần nào, chỉ yên tĩnh ngồi nhìn người con gái mình yêu chuyên tâm làm bài.

"A... anh rủ em đến thư viện đấy. Anh không đọc sách à?" Huân Nhi mỏi tay, ngừng bút một chút, lúc này mới nhìn thấy Trịnh Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm mình, trợn mắt với hắn một cái.

"Mỏi tay, mỏi vai sao? Để anh xoa cho em" hắn bế nàng đặt lên đùi cho dễ xoa bóp, đưa tay mát xa hai vai nàng.

"Ân.. tiếp đi. Tay nghề của anh nâng cao rồi đấy.." Huân Nhi nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái truyền đến từ vai. Trước khi nàng ôn thi cấp ba. Trịnh Phàm thường xuyên xoa bóp vai cho nàng, đến giờ cũng quen tay rồi.

"Thoải mái sao?" Nhìn khuôn mặt thư dãn thoải mái của nàng, hắn thoả mãn, nàng là bảo bối hắn nâng trong tay còn sợ vỡ. Hắn rất vui và thoả mãn khi nàng thích những việc hắn làm cho nàng.

"Để anh xem... xem xem em làm đúng không?" Hắn vòng tay qua eo nàng, chạm vào quyển vở, lật bài ra xem từ đầu.

"Được anh xem xem hộ em" Huân Nhi dịch chuyển cái mông để ngồi cho thoải mái.

"Huân Nhi đừng động, để anh xem. Ừm... giỏi lắm, mấy câu này đều đúng rồi." Vừa nãy Huân Nhi uốn éo mông, làm hắn nổi lên phản ứng rồi. Đũng quần đang dần nâng cao lên, đỉnh vào giữa mông nàng.

"Vậy có thưởng không?" Huân Nhi cũng cảm nhận được cái vật to to, nóng bỏng dưới mông. Mặt đỏ lên, như vẫn trêu đùa hắn mà uốn éo cái mông, ma sát trêu đùa lều trại ở dưới. Đây là thư viện, chắc chắn hắn không dám làm gì.

"Có thưởng chứ.." hơi thở hắn khi nói phả vào lỗ tai nàng, lỗ tai nhanh chóng đỏ ửng. Sau đó hắn ngậm lấy vàng tai của nàng.

Vành tai nàng mẫn cảm muốn chết, hắn cũng không phải là không biết. Thế mà hắn không biết mệt cố tình trêu đùa vành tai của nàng, rồi chậm chậm liếʍ láp xuống đến dái tay, sau đó nhẹ cắn một cái.

"A.." Huân Nhi đau lại mẫn cảm kêu lên một tiếng.

"Để ca ca thưởng cho em" ngón tay dài của hắn đang đặt trên quyển vở của nàng rút về, bàn tay chui vào trong đồng phục, cách lớp áσ ɭóŧ nhẹ nhàng xoa bóp bầu vυ" của nàng.

"Ca ca. Không được" bọn họ còn đang ở thư viện, nhỡ có người nhìn thấy thì sao.

"Ngoan! Bảo bối không phải đòi thưởng sao?" Nói rồi bàn tay hắn đẩy áσ ɭóŧ lên cao, đầṳ ѵú chạm vào bàn tay của hắn.

Nàng luôn mẫn cảm như vậy, hắn mới ngậm vành tai, xoa xoa vυ" là tiểu da^ʍ huyệt của nàng đã chảy nước rồi.

"A..không cần mà"

"Khẩu thị tâm phi!" Bàn tay còn lại của hắn luồn vào ống váy, sờ đến qυầи ɭóŧ đã ướt của nàng.

"Đừng mà, chúng ta còn đang ở thư viện" nàng sắp không chống cự được nữa rồi. Tay hắn chạm đến đáy qυầи ɭóŧ là nàng đã cảm thấy như cả người đều mềm nhũn ra. Da^ʍ huyệt có chút ngứa ngáy, muốn được hắn sờ soạng.

"Da^ʍ thuỷ đã chảy nhiều thế này rồi còn nói đừng mà" trong lúc nàng nói, hắn đã lột xong qυầи ɭóŧ của nàng xuống rồi.

Hai chân nàng bị Trịnh Phàm tách ra, da^ʍ huyệt không còn qυầи ɭóŧ che đậy, hiển lộ ra ngoài, không khí mát mẻ của điều hoà thư viện phả vào da^ʍ huyệt. Da^ʍ thuỷ gặp phải khí lạnh, làm cho da^ʍ huyệt không ngừng lạnh lẽo ngứa ngáy. Miệng huyệt hồng hào giữa khe chảy ra nước, như dòng suối róc rách chảy làm ướt quần của hắn.

"Mặc váy vậy mà không mặc quần bảo hộ? Muốn nam sinh khác nhìn thấy mấy sợi lông dâʍ đãиɠ này của em sao?" Hắn từ đằng sau, cắn mạnh lên vai của nàng chất vấn.

"Ưʍ... Huân Nhi hôm nay quên" qυầи ɭóŧ đã bị lột ra, khe mông chạm trực tiếp đến lớp quần đang phồng lên. Làm miệng huyệt càng ngứa, muốn bị ngón tay hắn chơi.

"Không mặc quần bảo hộ. Là muốn nam sinh khác nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ của em chảy ướt đẫm qυầи ɭóŧ hả?" Hắn vén áo đồng phục của nàng lên, vυ" to lộ ra ngoài, bàn tay bóp mạnh.

"Không...a~" Huân Nhi nghe thấy lời hắn nói, tưởng tượng đến cảnh khi qυầи ɭóŧ màu trắng bị da^ʍ thuỷ làm ướt đẫm trở nên trong suốt, bị nam sinh mơ hồ nhìn thấy da^ʍ huyệt.