Ngọc Đỉnh chân nhân cùng với Tử Nha dẫn các đồ đệ ra ngoài, thấy hương đốt thơm tho, hoa đèn rực rỡ, bốn bề kéo gấm, bốn cửa có thang.
Chẳng bao lâu đã thấy Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn, Phổ Hiền đạo nhân, Từ Hàng đạo nhân, Thanh Y đạo nhân, Thái Ất chân nhân, Linh Bảo đại pháp sư, Ðạo Hạnh thiên tôn, Cù Lưu Tôn, Vân Trung Tử, Hoàng Long chân nhân, Nhiên Ðăng đạo nhân, tất cả đến cùng một lượt.
Tử Nha ra ngoài nghênh tiếp, các tiên đáp lễ và nói:
- Qua trận này mới xong việc một ngàn rưỡi năm nay.
Tử Nha hỏi thăm Nhiên Ðăng:
- Trận này ra sao?
Nhiên Ðăng đáp:
- Phải đợi sư tôn xuống mới biết được.
Bấy giờ Kim Linh thánh mẫu ở trong trận Vạn Tiên, thấy phía doanh trại quân Chu có hào quang chói sáng, biết các đệ tử ©υиɠ Ngọc Hư đã đến, liền vỗ tay sấm nổ, hiện ra trận Vạn Tiên.
Bởi vì, tuy trận Vạn Tiên đã lập, nhưng ngút tỏa khói che, không ai thấy được.
Các tiên trông thấy ngồi ngó sững sờ. Trong trận hiện nhiều biển nọ non kia không biết bao nhiêu mà kể. Lại có nhiều vị tiên dị hình thuở nay chưa từng thấy lần nào, tầng dưới tầng trên chen nhau không lọt.
Nhiên Ðăng nói với các tiên:
- Hôm nay chúng ta mới thấy Triệt giáo là đông, chẳng biết mấy ngàn mà kể.
Hoàng Long chân nhân đáp:
- Từ nguyên thủy đến nay, đạo gia phải coi là trọng, nên lựa người đức hạnh mới truyền, không ngờ Triệt giáo khác hơn, đυ.ng ai truyền nấy. Tuy là đông, nhưng ít người có đức. Những kẻ dữ như hùm cũng xen vào đó, làm sao thành chánh quả, khỏi đọa luân hồi?
Vương An Nguyên nghe thế thì không tán thành. Với cô, chúng sinh đều bình đẳng, yêu, ma, thần, tiên và con người đều như nhau. Ai cũng có quyền được tu đạo, cô thấy Thông Thiên giáo chủ làm như vậy là đúng nhưng lại để cho đệ tử xuống núi giúp Trụ Vương là sai. Nghĩ như vậy nhưng lại chẳng dám nói ra.
Ðạo Hạnh thiên tôn nói:
- Một ngàn rưỡi năm mới gặp một hội, chúng ta ra xem thử.
Nhiên Ðăng nói:
- Chúng ta chẳng nên coi trước, đợi tôn sư đến sẽ hay.
Quảng Thành Tử nói:
- Chúng ta không phá trận, cũng chẳng khıêυ khí©h ai, đứng xa coi chi lại sợ.
Các tiên đều khen lời nói của Quảng Thành Tử là đúng, đồng kéo đi xem trận Vạn Tiên. Nhiên Ðăng không cản được, túng thế phải theo sau, vì sợ các tiên sinh sự.
Các tiên xem thấy trận nhiều cửa lắm, hào quang muôn trượng, sát khí ngàn trùng, đều lắc đầu tự nhủ:
- Thật là trận dữ, lắm kẻ hung hăng.
Nhiên Ðăng nói:
- Quý vị xem cho kỹ, trong trận có người nào chân tu từ thiện hay không?
Các tiên đều lắc đầu lui gót. Bỗng nghe trong trận chuông khua inh ỏi, có một vị tiên Triệt giáo từ trong trận bước ra kêu lớn:
- Các tiên Xiển giáo coi thường giáo đạo ta. Ðã xem trận ta thì phải thử tài cao thấp.
Nhiên Ðăng trách các tiên:
- Tại chư vị cãi lời tôi, lén xem chi sinh sự.
Hoàng Long chân nhân bước tới nói:
- Mã Toại, đừng khoe tài cậy phép. Nay ta chẳng hơn thua cao thấp với ngươi, đợi thầy ta tới đây rồi sẽ phá trận, ngươi chớ nóng nảy làm gì.
Mã Toại nhảy tới chém Hoàng Long chân nhân một đao.
Hoàng Long chân nhân đỡ ra chém lại.
Ðánh được vài hiệp, Mã Toại quăng Kim Cô rớt xuống, niền đầu Hoàng Long chân nhân lại làm cho Hoàng Long chân nhân nhức đầu té xỉu xuống đất, ôm đầu đau đớn.
Các tiên vội đến đỡ Hoàng Long về, tháo Kim Cô ra, nhưng không làm sao gỡ được, gỡ chừng nào Kim Cô bóp chặt chừng nấy. Ðến nỗi Hoàng Long chân nhân lòi con mắt, đổ hào quang.
Các tiên không biết làm sao, chỉ biết ngồi nhìn nhau.
Bấy giờ Nguyên Thủy đã định xuống phá trận Vạn Tiên, nên sai Nam Cực tiên ông cầm Ngọc phù đi trước.
Nam Cực tiên ông cưỡi hạc đến nơi, vừa sa xuống, Mã Toại trông thấy đằng vân lên mây đón đường. Nam Cực tiên ông nói lớn:
- Mã Toại, đừng làm dữ, chưởng giáo tôn sư đi sau.
Mã Toại không tin, muốn trổ tài với Nam Cực tiên ông, bỗng nghe mùi hương bay tới, lại nghe tiếng nhạc đến gần, biết có Nguyên Thủy Thiên Tôn, mới chịu đằng vân về trận.
Nam Cực tiên ông xuống dinh Chu, báo tin cho chư tiên hay trước, chư tiên đồng lạy nghênh tiếp.
Nguyên Thủy nói:
- Hoàng Long mắc nạn Kim Cô, hãy lại đây thầy giải cứu.
Hoàng Long chân nhân bước tới, Nguyên Thủy họa bùa, Kim Cô rớt xuống tức thì. Hoàng Long chân nhân lạy tạ rồi đứng sang một bên.
Nguyên Thủy nói:
- Phá trận này rồi, các ngươi khỏi nạn thì lo về núi tu hành, nghe giảng dạy như xưa, chớ nên xuống hồng trần mà mắc đọa.
Các tiên đồng cúi đầu, đứng hầu hạ hai bên.
Bỗng nghe tiếng nhạc vang trời, mùi hương ngát mũi, Nguyên Thủy biết Đạo Đức Thiên Tôn giáng hạ, liền dắt đệ tử ra ngoài nghênh tiếp.
Đạo Đức Thiên Tôn bước xuống Thanh ngưu, rồi ngồi vào giữa.
Các tiên làm lễ xong, Đạo Đức Thiên Tôn nói:
- Nhà Chu bất quá tám trăm năm mà ta phải xuống thế bốn lần. Tuy là bậc thần tiên vẫn còn mắc khí số.
Nguyên Thủy nói:
- Khí số thần tiên chẳng ai tránh khỏi, huống chi học trò đệ phạm tội sát sinh, làm sao khỏi đọa. Đệ xuống đây một chuyến cho xong sát kiếp thì thôi.
Hai vị nói rồi ngồi làm thinh cho đến tối.
Kim Linh thánh mẫu ở trong trận Vạn tiên thấy hai đạo hào quang, biết nhị vị sư bá đã đến, thầm nhủ:
- Sư bá đã đến rồi, sao thầy mình chưa thấy?
Rạng ngày nghe giọng đàn thánh thót, tiếng ngọc leng keng, Thông Thiên giáo chủ dẫn các tiên tới trận.
Kim Linh thánh mẫu cùng các tiên ra ngoài rước, Thông Thiên giáo chủ lên ngồi trên đài Bát quái, các tiên làm lễ rồi đứng hầu.
Kim Linh thánh mẫu thưa:
- Hai vị sư bá đã đến rồi.
Thông Thiên giáo chủ nói:
- Nay trăng khuyết khó tròn. Ðã lập trận Vạn Tiên phải làm cho biết thấp cao để rửa lòng mình cho sạch.
Nói rồi sai Trường Nhĩ Ðịnh Quang Tiên đem thư dâng cho hai vị sư bá.
Ðịnh Quang Tiên đem thư sang dinh Chu thì bị Na Tra chặn đường. Đinh Quang Tiên nói:
- Tôi đi hạ chiến thư cho hai vị sư bá, cảm phiền thưa giúp một lời.
Na Tra báo lại, Đạo Đức Thiên Tôn truyền cho vào.
Ðịnh Quang Tiên bước tới, làm lễ dâng thư, Đạo Đức Thiên Tôn khai thư xem rõ nói:
- Ta đã biết rồi. Ngày mai phá trận.
Ðịnh Quang Tiên lạy tạ lui về, thuật chuyện lại với Thông Thiên giáo chủ.
Hôm sau, Đạo Đức Thiên Tôn và Nguyên Thủy Thiên Tôn dẫn các đồ đệ đến xem trận Vạn Tiên.
Đạo Đức Thiên Tôn xem rồi nói với Nguyên Thủy:
- Ta xem trận này thấy Triệt giáo dùng nhiều người kỳ quái. Triệt giáo chỉ dạy người cho đông không chọn người đức hạnh cho nên không mấy người thành chánh quả.
Bỗng thấy Thông Thiên giáo chủ cỡi Khuê ngưu lướt tới, bái một cái và nói:
- Xin chào hai vị sư huynh.
Đạo Đức Thiên Tôn trách:
- Sư đệ thật quá tệ, không biết ăn năn sửa lỗi, làm sao gọi là giáo chủ được? Trước kia đã thất trận Tru Tiên, đáng lẽ ẩn mình tu luyện, sửa tính rèn tài, lại còn lập trận này nữa, muốn cho đệ tử mình chết hết hay sao?
Thông Thiên giáo chủ nói:
- Nhị vị sư huynh đừng ỷ mình hϊếp đáp tôi. Tôi và hai vị sư huynh cùng học một thầy, đạo cùng một gốc, tuy có chia hai phái hệ, nhưng vẫn là tình huynh đệ. Trước hết, hai vị sư huynh để môn đồ mình khi dễ Triệt giáo chúng tôi, mà không có một lời răn dạy. Như vậy hai vị sư huynh có tự cho mình là khỏi phải cần ăn năn sửa lỗi hay không? Còn bảo là tôi dạy học trò bừa bãi, không chọn người thì thật không đúng, vì đã là đạo, chủ trương mở rộng từ bi, giúp người cứu thế thì dù kẻ ác người thiện vẫn có quyền hành đạo, không cấm ngăn ai cả. Ðạo là khung cửa mở rộng thênh thênh cho những ai muốn vào. Hai vị sư huynh tự cho môn đồ mình có đạo đức ư?
Chưa chắc như vậy đâu. Thân Công Báo không phải là môn đồ Xiển giáo các người hay sao, đã vậy lại đi xúi giục môn đồ của tôi xuống trần làm loạn cho bỏ thân, hành động của môn đồ mình như vậy, hai vị sư huynh dám cho mình là toàn vẹn không?
Ðã có một Thân Công Báo làm bậy, thì thêm một đám đệ tử khi dễ Triệt giáo chúng tôi không phải là chuyện không có. Còn nói đến việc tôi lập trận Tru Tiên, chẳng qua để cảnh cáo môn đồ Xiển giáo, làm cho chúng thấy rằng Triệt giáo không phải bất tài, hèn hạ như chúng tưởng, nếu hai vị sư huynh đáng mặt đạo đức, cầm quyền chưởng giáo thì phải tự thấy lỗi mình trước, răn dạy môn đồ, lại ỷ mạnh hϊếp đáp chúng tôi nữa.
Môn đồ Xiển giáo các người chỉ được một mình Vương An Nguyên là biết điều một chút. Nhưng nếu hai vị sư huynh cùng tôi xét xử, trong nhà đóng cửa dạy nhau, thì cũng chẳng có gì ân hận, đàng này hai sư huynh lại mời Chuẩn Ðề đến, dùng Gia Trì xử đánh tôi nữa. Tại sao hai sư huynh nhờ người ngoài đến đánh người trong nhà mình mà không thấy xấu hổ. Tôi với hai sư huynh cùng học một thầy, cùng một đạo, Chuẩn Ðề đánh tôi cũng như đánh hai sư huynh, lẽ nào sư huynh không thấy việc nhục nhã. Hai sư huynh bảo tôi về núi ăn năn sửa tánh, nhưng theo tôi, chính hai sư huynh phải ăn năn sửa tánh mới phải.
Nguyên Thủy cười nói:
- Sư đệ đừng cãi lẽ làm chi. Ðã lập trận rồi thì cứ trổ tài cho biết cao thấp.
Thông Thiên giáo chủ nói:
- Nay tôi đã quyết báo thù cho đã giận, đem trận này rửa lòng cho sạch, thì trừ ra tôi không làm giáo chủ nữa tôi mới dẹp trận này mà thôi.
Thông Thiên giáo chủ nói dứt lời quay vào trận, lập thành một cái trận nhỏ, ba dinh dính liền nhau, rồi cỡi Khuê ngưu trở ra nói:
- Hai sư huynh biết trận này chăng?
Đạo Đức Thiên Tôn cười ngất, nói:
- Trận này trong tay ta, lẽ nào ta lại không biết. Ấy là trận Thái cực sanh lưỡng nghi, tứ tượng.
Thông Thiên giáo chủ hỏi:
- Tuy biết tên trận, song dám phá hay không?
Đạo Đức Thiên Tôn nói:
- Ai dám phá trận Thái cực?
Xích Tinh Tử bước đến thưa lớn:
- Ðệ tử xin ra sức.
Xích Tinh Tử xách gươm vào trận thì gặp một vị tiên râu dài, mặt đen, mặc áo Huyền quân, ấy là Ô Vân tiên chủ trận Thái Cực.
Ô Vân tiên trông thấy Xích Tinh Tử hỏi lớn:
- Xích Tinh Tử! Ngươi dám phá trận ta chăng?
Xích Tinh Tử mỉm cười nói:
- Ô Vân Tiên! Ngươi đừng có kêu ngạo, trận Thái Cực này là nơi chôn ngươi đó.
Ô Vân Tiên nổi giận, chém tới một gươm, Xích Tinh Tử đỡ ra chém lại.
Trận Vạn Tiên hiện tại đã có hai vị thiên tôn và thập nhị kim tiên lo liệu, các đệ tử còn lại chỉ việc đợi đến khi được gọi đi phá trận.
Trong thời gian ấy, Vương An Nguyên tự nhốt mình trong phòng tập trung tu luyện để nâng cao tu vi.
Sau ba ngày nhốt mình trong phòng không gặp ai, nói không gặp ai cho sang chứ bên cạnh cô lúc nào cũng có Sài Hồ, Thương Lục. Lâu lâu còn xuất hiện cả Diệp Phong nữa. Cuối cùng hôm nay, cô cũng đã "tái hòa nhập cộng đồng".
Cũng vì ba ngày chưa ăn, nên bây giờ Vương An Nguyên cảm thấy rất buồn miệng. Cô liền đeo giày rồi đi đến bếp tìm đồ ăn.
- Vương tiên phong.
- Vương tiên phong.
- Vương tiên phong.
Các binh sĩ canh gác chào cô, cô vỗ vai từng người, khích lệ tinh thần:
- Cố gắng nhé!
An Nguyên vừa cười với binh sĩ xong, ngước lên thì lại gặp ánh mắt của Dương Tiễn ở cách đó không xa.
An Nguyên ngó lơ hắn rồi đi vào bếp, Dương Tiễn thấy thế cũng đi theo sau cô.
Cô vào trong bếp đi tìm thùng cơm và đồ ăn còn dư. Thật hay quá, vẫn còn cơm, rau, thịt và trứng.
Cô xắn tay áo đến mức cao nhất, đang chuẩn bị đi rửa rau thì lại nghe thấy giọng Dương Tiễn ở đằng sau.
- Ta xin lỗi.
An Nguyên cau có:
- Huynh xin lỗi cái gì?
- Xin lỗi lần trước có lỡ lớn tiếng với muội.
An Nguyên xua tay, nói:
- Muội không trách huynh, cũng không có quyền trách huynh, đừng để ý nhiều.
Vừa mới quay người lại, cô vốn định đi lướt qua Dương Tiễn để ra ngoài rửa rau thì Dương Tiễn kéo cô lại, hắn ôm cô, nói:
- Ta không biết ta đã sai ở đâu, muội có thể nói cho ta biết được không? Nếu ta sai thì muội cứ đánh ta, mắng ta, làm gì cũng được, miễn là muội có thể nguôi giận. Đừng ngó lơ ta, có được không?
Thật ra cô cũng chẳng biết bản thân giận Dương Tiễn điều gì. Chỉ biết là khi hắn khăng khăng muốn gϊếŧ Viên Hồng thì cô rất tức giận, khi ấy cô cảm thấy sư huynh thật đáng ghét.
Cô vỗ nhẹ lưng Dương Tiễn, an ủi:
- Muội thật sự là không có giận huynh, cũng chẳng nghĩ ra lý do thích hợp để tức giận.
Dương Tiễn buông cô ấy ra, hỏi:
- Thật không?
An Nguyên gật đầu:
- Đương nhiên, ai thèm mà thèm nói dối huynh.
Hắn lấy chậu đựng rau trên tay An Nguyên, nói:
- Để ta giúp muội.
- Huynh biết làm thật không?
Dương Tiễn gật đầu.
- Vậy huynh lặt rồi rửa luôn giúp muội nha. Nhớ cho thêm ít muối lúc rửa rau đấy.
Nói xong cô rồi chạy đi nhóm bếp. Lần này phải dùng phép thuật nhóm lửa thôi, không thể để bị quê trước mặt sư huynh được.
Hai huynh muội họ lụi hụi một lúc thì cũng đã xong.
Vương An Nguyên bưng hai bát cơm lớn đặt lên bàn, sắp cho mỗi người một cái thìa và một đôi đũa.
- Của huynh.
Cô đẩy bát cơm sang phía Dương Tiễn.
- Cảm ơn muội.
Vương An Nguyên bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến như sắp chết đói đến nơi.
Dương Tiễn thấy thế, luôn miệng dặn:
- Sư muội, muội ăn chậm thôi không nghẹn.
An Nguyên cười với hắn, từ lâu cô đã coi Dương Tiễn như ca ca ruột thịt. Cô là con cả trong nhà, sau còn có năm người em nữa. Từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ các bạn có anh có chị, cô cũng muốn có một người anh, nhưng cô cũng biết điều đó là không thể. Từ khi xuyên không đến đây cô lại có thêm gia đình thứ hai, lần này cô có sư huynh luôn yêu thương, chăm sóc cô vậy là đủ rồi.
Nhưng Dương Tiễn đâu chỉ đối với cô như một người muội muội.
Cơm đã ăn xong nhưng cô vẫn chưa buồn ngủ. Vương An Nguyên quay sang nhìn Dương Tiễn, hỏi:
- Sư huynh, huynh đã muốn đi ngủ chưa?
Dương Tiễn lắc đầu.
- Vậy huynh ra ngoài kia ngồi với muội có được không? Hồi nãy muội lỡ ăn hơi no, ngủ không được.
Dương Tiễn gật đầu:
- Được.
An Nguyên kéo hắn ra một tảng đá lớn gần doanh trại, đủ cho hai người ngồi. Hai người họ ngồi xuống, cùng nhau ngắm trăng. An Nguyên hỏi:
- Sư huynh, lỡ như có một ngày nào đó, muội không còn ở đây nữa thì sao?
Dương Tiễn đáp:
- Muội ở đâu, ta sẽ ở đó. Dù muội ở bất cứ nơi đâu, ta cũng sẽ đều tìm được muội.
- Nếu như tìm không được thì sao?
Dương Tiễn nắm chặt tay cô, nói:
- Tìm một năm không được thì ta sẽ tìm hai năm, hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, mười năm không được thì một trăm năm, một nghìn năm. Ta nhất định sẽ tìm được muội.
An Nguyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Khùng điên, sau này huynh còn có nương tử, con cái. Làm sao mà có thời gian đi tìm muội được.
Dương Tiễn nắm chặt hai vai cô, cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nói:
- Ta không muốn thành gia lập thất, ta chỉ cần muội.
An Nguyên ngớ người, một lúc sau cô tựa vào vai hắn, nói:
- Vậy thì muội sẽ ở bên cạnh huynh đến khi nào huynh cảm thấy chán nhìn mặt muội thì thôi. Nhưng muội là một đứa rất phiền phức, huynh có chê không?
Dương Tiễn vùi đầu vào tóc cô, đáp:
- Không chê, nếu muội làm sai, sư huynh sẽ chịu trách nhiệm thay muội. Muội muốn làm gì, sư huynh cũng chiều theo ý muội.
An Nguyên khoác tay hắn:
- Thế thì Nguyên nhi phải cảm ơn huynh trước rồi.
An Nguyên liếc xuống thấy ngọc bội của cô tặng hắn liền hỏi:
- Sư huynh, cho muội mượn ngọc bội của huynh một hôm được không? Ngày mai muội sẽ trả cho huynh.
Dương Tiễn gật đầu, hắn tháo ngọc bội đang đeo ở thắt lưng đưa cho cô.
- Cảm ơn sư huynh.
Có lẽ đây là việc làm cuối cùng muội có thể làm cho huynh. Sau vài ngày nữa, nếu may mắn thì chúng ta còn có thể gặp nhau. Nếu xui hơn một chút thì hơn 3000 năm sau huynh sẽ tìm được muội. Còn nếu xui quá thì cả đời huynh sẽ không tìm thấy muội được nữa đâu.
- Muội buồn ngủ rồi, chúng ta về thôi.
Hai người họ dắt tay nhau về doanh trại, sau đó ai về dinh nấy rồi ngủ một mạch đến khi trời sáng.