Chương 21: Thuận Theo Thiên Ý

Vương An Nguyên dọn dẹp hành lý về Ngọc Tuyền sơn. Cô lôi theo một bao tải rất lớn, Na Tra, Lôi Chấn Tử và mọi người đều chạy ra hỏi han. Na Tra hỏi:- Sư tỷ, tỷ mang theo cái gì mà nhiều thế?

An Nguyên tháo miệng bao, ngó vào trong rồi đáp:

- Gạo nè, rau nè, thịt nè, cá nè, bánh này là của Hầu gia phu nhân, mấy vò rượu này là của Trọng Hối thúc tặng sư phụ tỷ, mặc dù sư phụ không uống, nhưng thôi cứ đem về cho thúc ấy vui, kẹo này là của đội binh sĩ của tỷ cho tỷ. Còn nữa còn nữa...

Lôi Chấn Tử cắt ngang:

- Trong đó ngoài đồ ăn ra thì còn có gì nữa không tỷ?

An Nguyên lắc đầu. Hao Thiên Khuyển hỏi:

- Bao lớn như vậy, muội có mang nổi không? Hay ta mang đi giúp muội?

Cô đang định nói thì Ngọc Phiến chen ngang:

- Huynh không phải lo, khi xưa, nửa kho lương thực của Ma gia tứ tướng còn bị chủ nhân tôi ăn cắp một cách dễ dàng. Cái bao này đã là gì cơ chứ.

Cả bọn cười lớn. An Nguyên lườm hắn một cái, sơ hở là bóc phốt, rõ ràng cô là chủ nhân của hắn cơ mà.

Mã Hồng hỏi:

- Vậy bao giờ con về?

Cô vác bao lớn lên vai, đáp:

- Khi nào Thông Thiên sư tổ bày trận Vạn Tiên thì con sẽ cùng sư phụ đến đây.

Tiêu Giáp nói:

- Chúng tôi đi trước đây, tạm biệt mọi người.

Nói rồi ba người đằng vân đi mất. Lúc ấy thì Dương Tiễn mới chịu bước ra chỗ mọi người.

Mã Hồng thấy Dương Tiễn, hỏi:

- Sao con không cùng về với Nguyên nhi?

Dương Tiễn lắc đầu, mặt buồn rũ rượi:

- Muội ấy đang giận con.

Hao Thiên Khuyển bước đến vỗ vai chủ nhân hắn, an ủi:

- Chủ nhân, ngài đừng buồn nữa. Muội ấy tính tình thoải mái, lại không hay giận ai, vài hôm nữa muội ấy sẽ nguôi giận thôi.

Mọi người gật đầu tán thành. Dương Tiễn cũng chỉ biết nghe theo.

Ngọc Phiến, Tiêu Giáp cùng chủ nhân của họ đi mất nửa ngày đường thì cũng đến nơi. Vừa đi qua cửa động, Vương An Nguyên quăng bao tải đi, chạy vội đi tìm sư phụ.

- Sư phụ ơi, đệ tử thân yêu của thầy về thăm thầy đây nè.

Ngọc Đỉnh chân nhân bước ra, mặt ngài nhăn nhó:

- Nha đầu, con có thể nào bớt ồn ào đi được không?

Bảo nó xuống núi giúp sư thúc mà tháng nào nó cũng về một lần, mỗi lần về đều mang tâm thế như xa nhà mấy năm mới về.

An Nguyên lắc đầu:

- Con không.

Nói rồi cô chạy đến ôm chầm lấy sư phụ, giọng nũng nịu:

- Sư phụ ơi, Nguyên nhi nhớ thầy quá đi.

Ngọc Đỉnh chân nhân cốc đầu cô một cái, nói:

- Đừng có nịnh hót, sư phụ con không dễ bị lừa đâu.

Ngài nhìn chiếc bao lớn An Nguyên đem về, hỏi:

- Con mang gì về mà nhiều thế?

An Nguyên chạy ra mở bao, cô tìm mãi mới thấy mấy vò rượu của Trọng Hối. An Nguyên xếp đều chúng thành một hàng, nói:

- Mười vò rượu này là Trọng Hối thúc tặng cho thầy. Còn bánh này là Hầu gia phu nhân cho con ăn trên đường, dưa hấu là Bát Đạt thúc cho con, kẹo là của hai ngàn binh sĩ dưới trướng tặng, còn lại đều là con ăn cắp đem về.

Ngọc Đỉnh chân nhân lắc đầu ngao ngán, con nha đầu này, đến cả gạo cũng ăn cắp về đây. Ngài để nó đói khổ lắm sao?

Ngọc Phiến và Tiêu Giáp kéo bao lớn vào trong bếp sắp xếp ngăn nắp đâu ra đấy. Đến gần trưa, Vương An Nguyên xuống bếp lụi hụi một lúc lâu. Ba người còn lại chụm đầu vào nhau nói xấu cô.

Đến bữa, Vương An Nguyên bê thức ăn lên. Tuy cô nấu ăn khá tốt nhưng bao nhiêu năm nay vẫn không biết đánh lửa, cũng không chịu dùng phép thuật để mồi lửa mà cứ cố chấp phải đánh lửa cho bằng được mới thôi. Thế nên giờ đây, mặt cô nhem nhuốc không khác gì con mèo, Tiêu Giáp phải đứng lên đi giặt khăn để lau mặt cho cô.

Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện sôi nổi, nhưng chủ yếu là chỉ có ba người nói, Vương An Nguyên không chen ngang được câu nào vì chủ đề của cuộc trò chuyện là bóc phốt cô.

Sau khi ăn xong, Ngọc Phiến và Tiêu Giáp được phân công dọn dẹp và rửa bát.

Mấy hôm nay, cô vẫn canh cánh trong lòng câu nói của Viên Hồng và Dương Tiễn. Như nhận ra tâm tư của cô, Ngọc Đỉnh chân nhân hỏi:

- Đệ tử, con có chuyện gì muốn hỏi ta không?

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ngài ấy, hỏi:

- Theo thầy, trong trận Vạn Tiên sẽ có bao nhiêu người hi sinh?

Ngọc Đỉnh chân nhân trả lời:

- Chắc chắn sẽ có rất nhiều người, những người cố chấp làm trái thiên ý, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Cô hỏi tiếp:

- Vậy thầy nói ý trời là ý của ai?

Ngọc Đỉnh chân nhân mặt nhăn mày nhó, ngài không biết phải nói thế nào. Vương An Nguyên thở dài một tiếng sau đó bỏ đi.

Mọi người luôn miệng nói thuận theo ý trời. Ý trời cái quái gì chứ? Cô chẳng cần biết cái gì là ý trời, cô chỉ cần biết cô phải bảo vệ những người vô tội khỏi bảng Phong Thần. Bọn họ tu luyện cực khổ cả mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm nhưng lại bị thứ gọi là thiên ý vớ vẩn kia đầy vào con đường làm thần, bị bảng Phong Thần kiểm soát. Chỉ vì đủ KPI cho thiên đình mà có quá nhiều người phải bỏ mạng, những người làm trái thiên ý phải bỏ mạng vậy những người thuận theo thiên ý thì sao? Không phải bọn họ cũng hi sinh đấy à? Trong thập tuyệt trận, rõ ràng các sư bá và sư phụ của cô có khả năng phá trận nhưng đều phải có người gọi là ít phước tiên phong thế mạng thay. Còn Nữ Oa nương nương, rõ ràng Viên Hồng chưa từng làm việc xấu hại người, lẽ nào bà ấy lại không biết? Tại sao lại chủ động cho mượn sơn hà xã tắc đồ? Lần này, dù có mất mạng, cô vẫn sẽ ngăn cản hai giáo phái bọn họ tàn sát lẫn nhau. Nhưng trước tiên, cô phải đi gặp một người.

An Nguyên bay thẳng đến U Minh tìm Diệp Linh. Diệp Phong biết cô đến thì rất đỗi vui mừng, cậu vội chạy ra đón cô nhưng bị Diệp Linh cản lại, cậu đành phải nghe theo.

An Nguyên nhìn thấy Diệp Linh đi ra, chưa kịp mở lời thì Diệp Linh đã nói trước:

- Cô biết hết mọi chuyện rồi sao?

Cô lắc đầu, hỏi:

- Vì sao vòng cổ của tôi lại hút nguyên thần của Phong?

Diệp Linh không trả lời, cô hỏi ngược lại Nguyên:

- Cô biết mọi chuyện từ khi nào?

An Nguyên đáp:

- Khi gặp lại Diệp Phong, lúc đến gần nó, vòng cổ của tôi sẽ sáng lên. Khi ấy tôi cảm thấy trong l*иg ngực đau dữ dội. Đêm hôm đó, thần thức của tôi đã vô tình đi vào thế giới bên trong vòng cổ tứ diệp. Tôi đã vô tình phát hiện ra nguyên thần của nó đang từ từ hòa tan với không gian trong đó, cũng biết được chuyện khi nó chạm vào tôi thì nguyên thần của nó sẽ bị hút vào trong vòng cổ. Cô nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Diệp Linh nói:

- Sau trận Vạn Tiên, cô hãy đến đây gặp tôi. Tôi sẽ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện.

Sau trận Vạn Tiên? Tôi còn cơ hội để nghe cô kể chuyện hay không đây?

- Làm thế nào để cắt đứt chuyện này?

Diệp Linh nói:

- Cô cứ về trước, sau trận Vạn Tiên đến tìm tôi.

Lại là sau trận Vạn Tiên, cô đành bất lực quay về.

Diệp Phong nãy giờ núp ở một chỗ lặng nhìn bọn họ nói chuyện. Thì ra là như vậy, cậu biết chắc chắn Nguyên không ghét cậu vì cậu là Ma vương, cô ấy lo lắng cho cậu nên mới đuổi cậu đi. Chợt nghe thấy tiếng Diệp Linh gọi cậu:

- Đệ ra đây đi.

Diệp Phong đành bước ra. Cậu hỏi nàng:

- Chị Linh, tại sao cô ấy đến gần đệ thì lại bị thương?

Diệp Linh đáp:

- Chúng ta vào nhà trước, ta sẽ giải đáp thắc mắc của đệ.

Diệp Phong ngoan ngoãn nghe theo, hai người họ dắt nhau vào trong nhà.

Sau khi trở lại động Kim Hà, Vương An Nguyên nhận được tin Xiển giáo bọn họ sẽ dùng Tru Tiên tứ kiếm đánh trả Triệt giáo trong trận Vạn Tiên. Đây khác nào là đang đồ sát Triệt giáo?

Vương An Nguyên định đi tìm Nguyên Thủy Thiên Tôn nhưng chợt khựng lại, cô biết bản thân có đi thì kết quả cũng vẫn như thế nên đành ở đây tính kế.

Còn vài ngày nữa là trận Vạn Tiên được bày ra, ngày mai, cô và sư phụ phải xuống núi. An Nguyên gọi Tiêu Giáp và Ngọc Phiến ra nói chuyện riêng:

- Nè, hai người nghe tôi nói. Ngày mai, hai người cứ ở lại đây, đừng xuống núi với tôi.

Tiêu Giáp hỏi:

- Tại sao? Chúng tôi là binh khí của cô, không có chúng tôi cô lấy gì mà chiến đấu?

Ngọc Phiến tiếp lời:

- Trận Vạn Tiên lại nguy hiểm như vậy, có rất nhiều cao thủ Triệt giáo muốn gϊếŧ cô, không giống như lúc cô đấu với Viên Hồng đâu.

An Nguyên nói:

- Ta biết là trận này nguy hiểm. Nếu ta không may tử trận, hai người sẽ được tự do. Sư phụ ta sẽ thu nhận hai người.

Như nhận ra được điều gì, Ngọc Phiến giữ chặt hai vai cô, nói:

- Chủ nhân, cô nói vậy là có ý gì? Tuy trận Vạn Tiên lợi hại, nhưng với tu vi của cô thì không thể nào bỏ mạng ở đó được. Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn làm gì?

An Nguyên an ủi họ:

- Nè, hai người cũng biết chủ nhân của hai người trước giờ trời không sợ, đất không sợ nhưng mà sợ chết. Ta nói là không may, chỉ là không may thôi.

Ngọc Phiến nói:

- Vậy thì tôi cứ xuống núi, cô không cần chúng tôi làm binh khí, vậy chúng tôi sẽ đi sau cô để bảo vệ cô.

Tiêu Giáp gật đầu:

- Đúng.

An Nguyên thấy quyết tâm của bọn họ nên đành chiều ý:

- Được rồi, hai người muốn làm gì thì làm.

Sau khi thuyết phục hai người họ không thành, cô đi tìm sư phụ nói chuyện.

- Sư phụ, con có chuyện muốn nhờ thầy.

- Con nói đi.

An Nguyên nói:

- Giống như lần trước, nếu lần này con tử trận, thân xác không tan biến, thì thầy có thể đem xác con giấu ở một nơi chẳng ai biết có được không? Còn nữa, cũng đừng lập bài vị, đừng tổ chức tang lễ cho con.

Nghe An Nguyên nói xong, tim ngài đập mạnh một cái. Ngài hỏi cô:

- Con định làm gì?

An Nguyên lắc đầu:

- Con không định làm gì hết, con chỉ sợ thôi.

Nói xong cô quỳ xuống dưới chân thầy ấy:

- Nguyên nhi đa tạ thầy đã nhận con làm đệ tử, đa tạ thầy trong mười ba năm qua đã luôn yêu thương con.

Nói rồi dập đầu ba cái. Ngọc Đỉnh chân nhân như biết được ý định của cô, tuy hai thầy trò suốt ngày chí choé nhưng ngài coi cô ấy như con ruột của chính mình. Ngài rất thương cô ấy, An Nguyên và Dương Tiễn chẳng khác nào hai đứa con của ngài.

Ngọc Đỉnh chân nhân quay đi lau nước mắt, ngài chẳng nói gì mà sải bước bỏ đi.

Vương An Nguyên ngẩng mặt lên, dõi theo bóng lưng của thầy ấy. Xin lỗi sư phụ, đệ tử đành thất hứa một lần nữa rồi.

Ngày hôm sau, Ngọc Đỉnh chân nhân cùng Vương An Nguyên xuống núi, bên cạnh còn có Ngọc Phiến và Tiêu Giáp.

Bấy giờ Ân Phá Bại và Lôi Khai chạy về Triều Ca tâu với vua Trụ.

- Viên Nguyên soái không phải là người, các tướng lãnh chiêu hiền đều là quái vật, mỗi khi thất trận đều hiện nguyên hình, bởi cớ ấy nên bị tướng Chu gϊếŧ hết, làm nhẹ thể triều đình. Xin bệ hạ mau mau xuống chỉ thủ thành, nếu trễ chư hầu kéo đến thì khó cản.

Vua Trụ kinh hãi lâm triều phán hỏi:

- Nay binh Châu mạnh bạo như vậy, bá quan tính làm sao?

Văn võ nhìn mặt nhau làm thinh không có một tiếng nói.

Phi Liêm gượng tâu:

- Xin bệ hạ truyền chỉ, treo bảng bốn cửa thành, hễ ai đánh được binh Chu thì phong chức phẩm, lại xét Lỗ Nhân Kiệt văn hay võ giỏi, sức mạnh trí dày, nếu luyện tập binh mã, lo việc thủ thành, thì giặc cũng khó phá nổi. Vả lại chư hầu ở xa đến đây, nếu đánh mãi mà không phá thành được, sẽ chán nản lui về. Chừng ấy chúng ta đuổi theo, đánh một trận chắc là đại thắng.

Vua Trụ phán:

- Khanh tâu phải lắm.

Liền xuống chỉ treo bảng cầu hiền và giao cho Lỗ Nhân Kiệt tập binh thủ thành.

Bấy giờ Tử Nha thấy đã đến ngày mồng chín là ngày Mậu ngũ mà Khương Văn Hoán chưa đến kịp, ngày đêm trông ngóng, bỗng có quân báo:

- Kim Tra, Mộc Tra đã trở lại.

Tử Nha mừng rỡ đòi vào ra mắt. Kim Tra, Mộc Tra thuật hết mọi chuyện.

Tử Nha khen kế hay, rồi nói:

- Trời định ngày Mậu ngũ, chư hầu nhóm đủ mặt nơi Mạnh Tân để kéo đến Triều Ca. Nay quả như vậy.

Ðến rạng đông ngày Mậu ngũ, Khương Văn Hoán và hai trăm chư hầu đến Mạnh Tân vào ra mắt Tử Nha.

Tử Nha dẫn tất cả vào ra mắt Võ Vương, cộng cả thảy là tám trăm chư hầu, còn các chư hầu nhỏ thì không kể, cộng binh là một trăm sáu mươi vạn, tế cờ rồi kéo đến Triều Ca truyền quân đóng trại.

Các dãy trại của tám trăm chư hầu đóng dài thườn thượt, bao bốn phía thành, quân đông như kiến, cờ bay nghịt trời, gươm giáo như rừng, thật chưa bao giờ từng thấy sức mạnh tập trung như vậy.

Quân thủ thành Triều Ca trông thấy vội chạy vào báo.

Quan đương giá vào tâu với Trụ Vương:

- Nay tám trăm chư hầu đóng quân quanh thành Triều Ca, binh mã ước một trăm sáu mươi vạn.

Trụ Vương thất sắc, ngự lên lầu xem thử, quả thật như vậy, liền quay lại hỏi các quan đại thần:

- Bá quan tính kế gì cho chư hầu về nước?

Quan thủ thành là Lỗ Nhân Kiệt tâu:

- Nay nhà đã cháy, xã tắc đã mục nát, một cây cột khó chống nổi dù cho tường dài đến đâu cũng không thể đổi lòng quân. Nay xin bệ hạ sai sứ cầu hòa, lấy nghĩa quân thần khuyên chư hầu về nước.

Vua Trụ nghe nói ngồi làm thinh.

Chợt có binh sĩ chạy vào báo:

- Bẩm đại vương, bên ngoài có một đạo sĩ xin cầu kiến.

Trụ Vương lệnh cho mời người ấy vào.

Vị đạo sĩ bước vào ra mắt Trụ Vương. Đế Tân hỏi:

- Chẳng hay tiên trưởng là ai, từ đâu đến?

Vị đạo sĩ đáp:

- Tâu đại vương, tôi là Đa Bảo đạo nhân đệ tử của Thông Thiên giáo chủ Triệt giáo. Nay vâng lệnh sư tôn xuống núi gửi lời đến cho đại vương.

Đế Tân hỏi:

- Không biết giáo chủ muốn căn dặn điều gì?

Đa Bảo đạo nhân nói:

- Ngày mai, sư tôn sẽ bày trận Vạn Tiên cách thành mười dặm chặn đường quân Chu.

Đế Tân mừng rỡ:

- Thế thì hay quá, nhờ tiên trưởng gửi lời cảm ơn của trẫm đến giáo chủ.

Đa Bảo đạo nhân gật đầu, nói:

- Vậy tôi xin cáo lui trước.

Nói rồi hoá hào quang bay mất. Các tướng ai nấy đều khen Đế Tân có phước nên được cao nhân giúp đỡ.

______________________

Hai thầy trò Ngọc Đỉnh chân nhân đi hết nửa ngày đường thì đến nơi. Tử Nha ra ngoài tiếp đón:

- Sư huynh đã đến.

Ngọc Đỉnh chân nhân gật đầu, Vương An Nguyên chạy đến chỗ Na Tra nói chuyện. Dương Tiễn làm lễ chào sư phụ rồi đến đứng cạnh Vương An Nguyên. Cô vẫn ngó lơ hắn, Dương Tiễn biết ý nên chẳng nói gì.

Ngọc Đỉnh chân nhân nói:

- Các sư huynh đệ và hai vị thiên tôn sắp đến.

Ngọc Đỉnh chân nhân cùng với Tử Nha dẫn các đồ đệ ra ngoài, thấy hương đốt thơm tho, hoa đèn rực rỡ, bốn bề kéo gấm, bốn cửa có thang.

Chẳng bao lâu đã thấy Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn, Phổ Hiền đạo nhân, Từ Hàng đạo nhân, Thanh Y đạo nhân, Thái Ất chân nhân, Linh Bảo đại pháp sư, Ðạo Hạnh thiên tôn, Cù Lưu Tôn, Vân Trung Tử, Hoàng Long chân nhân, Nhiên Ðăng đạo nhân, tất cả đến cùng một lượt.

Tử Nha ra ngoài nghênh tiếp, các tiên đáp lễ và nói:

- Qua trận này mới xong việc một ngàn rưỡi năm nay.

Tử Nha hỏi thăm Nhiên Ðăng:

- Trận này ra sao?

Nhiên Ðăng đáp:

- Phải đợi sư tôn xuống mới biết được.

Bấy giờ Kim Linh thánh mẫu ở trong trận Vạn Tiên, thấy phía doanh trại quân Chu có hào quang chói sáng, biết các đệ tử ©υиɠ Ngọc Hư đã đến, liền vỗ tay sấm nổ, hiện ra trận Vạn Tiên.

Bởi vì, tuy trận Vạn Tiên đã lập, nhưng ngút tỏa khói che, không ai thấy được.

Các tiên trông thấy ngồi ngó sững sờ. Trong trận hiện nhiều biển nọ non kia không biết bao nhiêu mà kể. Lại có nhiều vị tiên dị hình thuở nay chưa từng thấy lần nào, tầng dưới tầng trên chen nhau không lọt.

Nhiên Ðăng nói với các tiên:

- Hôm nay chúng ta mới thấy Triệt giáo là đông, chẳng biết mấy ngàn mà kể.

Hoàng Long chân nhân đáp:

- Từ nguyên thủy đến nay, đạo gia phải coi là trọng, nên lựa người đức hạnh mới truyền, không ngờ Triệt giáo khác hơn, đυ.ng ai truyền nấy. Tuy là đông, nhưng ít người có đức. Những kẻ dữ như hùm cũng xen vào đó, làm sao thành chánh quả, khỏi đọa luân hồi?

Vương An Nguyên nghe thế thì không tán thành. Với cô, chúng sinh đều bình đẳng, yêu, ma, thần, tiên và con người đều như nhau. Ai cũng có quyền được tu đạo, cô thấy Thông Thiên giáo chủ làm như vậy là đúng nhưng lại để cho đệ tử xuống núi giúp Trụ Vương là sai. Nghĩ như vậy nhưng lại chẳng dám nói ra.

Ðạo Hạnh thiên tôn nói:

- Một ngàn rưỡi năm mới gặp một hội, chúng ta ra xem thử.

Nhiên Ðăng nói:

- Chúng ta chẳng nên coi trước, đợi tôn sư đến sẽ hay.

Quảng Thành Tử nói:

- Chúng ta không phá trận, cũng chẳng khıêυ khí©h ai, đứng xa coi chi lại sợ.

Các tiên đều khen lời nói của Quảng Thành Tử là đúng, đồng kéo đi xem trận Vạn Tiên. Nhiên Ðăng không cản được, túng thế phải theo sau, vì sợ các tiên sinh sự.

Các tiên xem thấy trận nhiều cửa lắm, hào quang muôn trượng, sát khí ngàn trùng, đều lắc đầu tự nhủ:

- Thật là trận dữ, lắm kẻ hung hăng.

Nhiên Ðăng nói:

- Quý vị xem cho kỹ, trong trận có người nào chân tu từ thiện hay không?

Các tiên đều lắc đầu lui gót. Bỗng nghe trong trận chuông khua inh ỏi, có một vị tiên Triệt giáo từ trong trận bước ra kêu lớn:

- Các tiên Xiển giáo coi thường giáo đạo ta. Ðã xem trận ta thì phải thử tài cao thấp.

Nhiên Ðăng trách các tiên:

- Tại chư vị cãi lời tôi, lén xem chi sinh sự.

Hoàng Long chân nhân bước tới nói:

- Mã Toại, đừng khoe tài cậy phép. Nay ta chẳng hơn thua cao thấp với ngươi, đợi thầy ta tới đây rồi sẽ phá trận, ngươi chớ nóng nảy làm gì.

Mã Toại nhảy tới chém Hoàng Long chân nhân một đao.

Hoàng Long chân nhân đỡ ra chém lại.

Ðánh được vài hiệp, Mã Toại quăng Kim Cô rớt xuống, niền đầu Hoàng Long chân nhân lại làm cho Hoàng Long chân nhân nhức đầu té xỉu xuống đất, ôm đầu đau đớn.

Các tiên vội đến đỡ Hoàng Long về, tháo Kim Cô ra, nhưng không làm sao gỡ được, gỡ chừng nào Kim Cô bóp chặt chừng nấy. Ðến nỗi Hoàng Long chân nhân lòi con mắt, đổ hào quang.

Các tiên không biết làm sao, chỉ biết ngồi nhìn nhau.

Bấy giờ Nguyên Thủy đã định xuống phá trận Vạn Tiên, nên sai Nam Cực tiên ông cầm Ngọc phù đi trước.

Nam Cực tiên ông cưỡi hạc đến nơi, vừa sa xuống, Mã Toại trông thấy đằng vân lên mây đón đường. Nam Cực tiên ông nói lớn:

- Mã Toại, đừng làm dữ, chưởng giáo tôn sư đi sau.

Mã Toại không tin, muốn trổ tài với Nam Cực tiên ông, bỗng nghe mùi hương bay tới, lại nghe tiếng nhạc đến gần, biết có Nguyên Thủy Thiên Tôn, mới chịu đằng vân về trận.

Nam Cực tiên ông xuống dinh Chu, báo tin cho chư tiên hay trước, chư tiên đồng lạy nghênh tiếp.

Nguyên Thủy nói:

- Hoàng Long mắc nạn Kim Cô, hãy lại đây thầy giải cứu.

Hoàng Long chân nhân bước tới, Nguyên Thủy họa bùa, Kim Cô rớt xuống tức thì. Hoàng Long chân nhân lạy tạ rồi đứng sang một bên.

Nguyên Thủy nói:

- Phá trận này rồi, các ngươi khỏi nạn thì lo về núi tu hành, nghe giảng dạy như xưa, chớ nên xuống hồng trần mà mắc đọa.

Các tiên đồng cúi đầu, đứng hầu hạ hai bên.

Bỗng nghe tiếng nhạc vang trời, mùi hương ngát mũi, Nguyên Thủy biết Đạo Đức Thiên Tôn giáng hạ, liền dắt đệ tử ra ngoài nghênh tiếp.

Đạo Đức Thiên Tôn bước xuống Thanh ngưu, rồi ngồi vào giữa.

Các tiên làm lễ xong, Đạo Đức Thiên Tôn nói:

- Nhà Chu bất quá tám trăm năm mà ta phải xuống thế bốn lần. Tuy là bậc thần tiên vẫn còn mắc khí số.

Nguyên Thủy nói:

- Khí số thần tiên chẳng ai tránh khỏi, huống chi học trò đệ phạm tội sát sinh, làm sao khỏi đọa. Đệ xuống đây một chuyến cho xong sát kiếp thì thôi.

Hai vị nói rồi ngồi làm thinh cho đến tối.

Kim Linh thánh mẫu ở trong trận Vạn tiên thấy hai đạo hào quang, biết nhị vị sư bá đã đến, thầm nhủ:

- Sư bá đã đến rồi, sao thầy mình chưa thấy?

Rạng ngày nghe giọng đàn thánh thót, tiếng ngọc leng keng, Thông Thiên giáo chủ dẫn các tiên tới trận.

Kim Linh thánh mẫu cùng các tiên ra ngoài rước, Thông Thiên giáo chủ lên ngồi trên đài Bát quái, các tiên làm lễ rồi đứng hầu.

Kim Linh thánh mẫu thưa:

- Hai vị sư bá đã đến rồi.

Thông Thiên giáo chủ nói:

- Nay trăng khuyết khó tròn. Ðã lập trận Vạn Tiên phải làm cho biết thấp cao để rửa lòng mình cho sạch.

Nói rồi sai Trường Nhĩ Ðịnh Quang Tiên đem thư dâng cho hai vị sư bá.

Ðịnh Quang Tiên đem thư sang dinh Chu thì bị Na Tra chặn đường. Đinh Quang Tiên nói:

- Tôi đi hạ chiến thư cho hai vị sư bá, cảm phiền thưa giúp một lời.

Na Tra báo lại, Đạo Đức Thiên Tôn truyền cho vào.

Ðịnh Quang Tiên bước tới, làm lễ dâng thư, Đạo Đức Thiên Tôn khai thư xem rõ nói:

- Ta đã biết rồi. Ngày mai phá trận.

Ðịnh Quang Tiên lạy tạ lui về, thuật chuyện lại với Thông Thiên giáo chủ.