Chương 19: Mai Sơn Thất Quái

Tuy trận trước đại thắng nhưng binh mã huyện Dẫn Trì quá ít, do những trận chiến trước đó cũng đã tổn thương quá nửa. Trương Khuê thủ thành trông mãi không thấy quân Triều Ca tiếp viện, bỗng có quân thám tử về báo:

- Thiên Tử vừa phong Viên Hồng làm Nguyên soái, dẫn hai mươi vạn binh đón chư hầu tại Mạnh Tân, không thấy tiếp cứu huyện Dẫn Trì.

Trương Khuê nghe báo thất kinh, nói:

- Không cứu viện Dẫn Trì thì ta làm sao giữ thành nổi? Còn đồn binh tại Mạnh Tân đón chư hầu làm gì? Nếu Tử Nha lấy được thành này rồi, hiệp binh với bốn trăm chư hầu thì dù có thiên binh ngàn tướng đón ở Mạnh Tân cũng chẳng ích gì cả.

Cao Lan Anh nói:

- Nhắm lại vợ chồng ta thủ thành này cũng đủ, nay có Viên Hồng đón chư hầu tại Mạnh Tân, chư hầu không dám đánh bọc hậu, chúng ta cứ bế thành, chờ cho Viên Hồng đuổi chư hầu xong, chúng ta sẽ khai thành giao chiến, thì ấy thế địch bị phân hóa thì không đáng sợ.

Trương Khuê tuy làm theo ý vợ mình, nhưng lòng buồn bã, không hy vọng một thành công nào.

Bấy giờ Tử Nha thấy phá không được thành Dẫn Trì mà hao binh tổn tướng quá nhiều, ngày đêm tính mãi không ra kế.

Bỗng có quân vào báo:

- Ngoài dinh có một đạo đồng xin vào ra mắt.

Tử Nha truyền mời vào. Ðạo đồng vào làm lễ rồi thưa:

- Tôi là học trò Cù Lưu Tôn. Bởi sư huynh tôi bị Trương Khuê gϊếŧ hại, thầy tôi không cứu, sợ lỗi số trời, nên sai đệ tử đem thư này dâng cho sư thúc.

Nói rồi dâng thư.

Tử Nha xem rõ thấy có một lá bùa và mấy lời dặn làm kế bắt Trương Khuê.

Tử Nha tạ ơn, cho đạo đồng về núi, rồi trao bùa và thiệp cho Na Tra cứ theo đó mà làm. Tử Nha lại kêu Dương Nhậm, Dương Tiễn, Vi Hộ, Vương An Nguyên, Võ Cát đến phân phối công tác và dặn cứ làm y theo kế.

Hôm sau, Vương An Nguyên cùng với Võ Cát cưỡi ngựa đi xung quanh thành Dẫn Trì, không biết nói với nhau cái gì mà tay chỉ chỏ đủ chỗ.

Binh sĩ thấy thế liền vào báo với Trương Khuê. Trương Khuê liền lên mặt thành thấy Vương An Nguyên đi với Võ Cát, đang quan sát địa thế, chỉ chỏ lăng xăng, Trương Khuê nghĩ thầm:

- Bọn chúng thấy ta thủ thành không ra trận nên có ý định chiếm thành ta đây mà.

Nghĩ rồi vào trong bàn với vợ.

Cao Lan Anh nói:

- Ðó là chúng nó lập kế dụ địch, tướng quân chớ nóng nảy.

Trương Khuê nói:

- Ðể ta ra thành bắt hai đứa nhóc ấy, phu nhân cố gắng giữ thành cũng đủ.

Nói rồi cầm thương lên ngựa dẫn quân ra.

Cao Lan Anh không yên lòng, nên lên trên mặt thành ngó chừng theo.

Trương Khuê giục ngựa ra ngoài nói lớn:

- Hai đứa nhóc con hỉ mũi chưa sạch, hôm nay sẽ là ngày dỗ của hai ngươi.

Vương An Nguyên làm bộ làm tịch kinh hãi đằng vân đi mất, Võ Cát theo sau. Trương Khuê hiếu thắng đuổi tới.

Trương Khuê đuổi được vài mươi dặm, bỗng nghe quân ó vang tai, trống khua dậy đất, nhìn lại thấy binh Chu chia nhau bốn phía hãm thành.

Trương Khuê biết mình mắc mưu "điệu hổ ly sơn", ngước mặt lên trời than:

- Bởi ta không nghe lời vợ, nên mới lầm mưu chúng.

Than rồi quay ngựa lại, không đuổi theo nữa, cố trở về cứu thành.

Bấy giờ Cao Lan Anh đang ngóng theo chồng mình đề phòng nguy hiểm, bỗng thấy một tiếng pháo nổ rất lớn, bốn phía thành quân Chu bủa vây đông nghẹt.

Vương An Nguyên quát:

- Độc phụ, hôm nay Vương An Nguyên phải trả thù cho Thổ Hành Tôn và Thiền Ngọc.

Cao Lan Anh sợ hãi, hỏi:

- Phu quân của ta đâu?

Lôi Chấn Tử cười lớn:

- Trương Khuê có lẽ đã chết dưới tay Na Tra và Dương đại ca rồi.

Không đợi ả tiếp lời, Vương An Nguyên quăng quạt ngọc đến chém ả. Cao Lan Anh lần nữa bị quạt ngọc chém qua mặt.

Ngọc Phiến và Tiêu Giáp hiện hình người cùng chủ nhân vây quanh Cao Lan Anh.

Đánh được ít hiệp, Cao Lan Anh cự không lại, ả dùng kế cũ bốc một nắm kim độc hòng gϊếŧ Vương An Nguyên, chẳng may trong lúc hoảng hốt không kịp quăng kim độc, bị Tiêu Giáp hiện nguyên hình đâm một nhát chết tươi.

Còn Lôi Chấn Tử lúc ấy bay lên mặt thành gϊếŧ quân sĩ vô số, lại mở toang các cửa, cho quân Chu ùa vào.

Binh Thương thấy chủ tướng tử trận đều bó tay đầu hàng hết.

Vương An Nguyên giao cho Lôi Chấn Tử thủ thành, còn mình chạy theo tiếp cứu với Na Tra.

Về phía Trương Khuê lúc nghe pháo nổ, ngoảnh đầu lại thấy binh Chu vây phủ thành trì, biết mình mắc kế, toan quay về cứu trợ. Chợt nghe tiếng Na Tra gọi lớn:

- Trương Khuê chạy đâu cho thoát.

Trương Khuê nổi xung lao vào hỗn chiến.

Ðánh chừng ba hiệp, Na Tra quăng yếm Hỗn Thiên định trói Trương Khuê, Trương Khuê nhào xuống ngựa độn thổ trốn đi, Na Tra thấy Trương Khuê dùng phép địa hành, nhớ đến Thổ Hành Tôn vừa buồn lại vừa tức giận.

Trương Khuê đi dưới đất chạy ra ngã Hoàng Hà, vì biết thành Dẫn Trì đã mất, có trở lại cũng chẳng ích gì, chẳng ngờ Tử Nha đã sai Dương Nhậm và Vi Hộ đón sẵn. Dương Nhậm đứng bên trên, trông thấy Trương Khuê đi dưới đất, liền chỉ tay nói với Vi Hộ:

- Kia kìa, Trương Khuê đang chạy dưới đất kìa. Chúng ta phải theo cho kịp. Cứ theo ngón tay tôi chỉ mà phóng Gián ma xử.

Trương Khuê đang chạy, thấy Dương Nhậm cưỡi thú Vân Hà đuổi theo mãi thì thất kinh chạy sảng.

Còn Dương Nhậm cứ ngó Trương Khuê mà chỉ, Vi Hộ cầm Gián ma xử nhắm hướng Dương Nhậm chỉ mà quăng.

Trương Khuê than:

- Nó thấy được ta chạy dưới đất thì biết đường nào trốn được. Vậy thì chạy về Triều Ca rồi sẽ liệu.

Nghĩ rồi chạy thẳng ra mé sông Hoàng Hà.

Bấy giờ Dương Tiễn đã được lệnh cầm búa chỉ đất cứng đứng chờ sẳn, bỗng thấy Dương Nhậm giục thú đến nói lớn:

- Trương Khuê chạy đã gần đến mé sông ấy.

Dương Tiễn nghe nói liền đốt bùa.

Trương Khuê đang chạy đến vùng đất ấy tự nhiên dừng lại, vì xung quanh đất cứng như sắt.

Trương Khuê kẹt dưới đất chẳng khác bị trói, cựa quậy không được nữa.

Dương Nhậm chỉ chỗ cho Vi Hộ, Vi Hộ nhắm ngay đó phóng mạnh Gián ma xử xuống, Trương Khuê bể đầu.

Dương Nhậm nói:

- Trương Khuê chết rồi.

Ai nấy nghe nói mừng rỡ, đồng trở về thành Dẫn Trì thưa với Tử Nha, Tử Nha truyền dưỡng binh hai ngày rồi kéo qua sông Hoàng Hà.

Lúc này vào tiết Ðông, khí trời lành lạnh, binh Chu đến mé sông đóng trại.

Tử Nha truyền quân đi khắp ven sông, mướn thuyền của bá tánh để chở quân sĩ sang sông. Trong số các thuyền mướn được, lựa một chiếc sang trọng hơn, để Võ Vương và Tử Nha dùng, còn quân sĩ thì cứ tùy theo sức thuyền chở mà xuống thuyền.

Khi thuyền ra đến giữa sông, bỗng có một con cá trắng như bạc nhảy lên thuyền. Con cá lớn phi thường, dài đến năm sáu thước. Nó lăn lộn trong thuyền, nhảy từ khoang này đến khoang kia, nhưng không nhảy khỏi be thuyền để trở về với dòng sông.

Võ Vương lấy làm lạ hỏi:

- Cá bạc nhảy vào thuyền chẳng biết điềm lành dữ?

Tử Nha tâu:

- Mừng Ðại vương phạt Trụ được, nên trời ứng điềm lành. Bởi Trụ Vương trọng sắc trắng nên khiến cá bạc nhảy vào thuyền nạp mình. Trời khiến sự nghiệp nhà Thương về nhà Chu đó.

Nói rồi truyền bọn đầu bếp đem cá làm thịt, Võ Vương không bằng lòng, bảo thả cá xuống sông làm phước.

Tử Nha nói:

- Trời đã cho mà Ðại vương không dùng e mắc tội.

Liền hối quân làm thịt cá dâng cho Võ Vương, còn dư thì đãi các tướng.

Giây phút sóng êm gió lặng, thuyền qua khỏi sông Hoàng Hà, bốn trăm chư hầu đang sửa soạn nghênh tiếp.

Hai trăm chư hầu Tây phương cũng theo Võ Vương nữa, cộng hết là sáu trăm chư hầu. Chỉ còn thiếu hai trăm chư hầu phương Ðông, vì Khương Văn Hoán chưa phá được ải Du Hồn nên chưa dẫn đến họp mặt.

Khi ấy Võ Vương đi gần đến trại, Tử Nha dẫn chư hầu ra nghênh tiếp.

Năm vị chư hầu lớn và sáu bá kể ra sau.

Năm vị chư hầu là:

- Nam Bá hầu Ngạc Thuận.

- Bắc Bá hầu Sùng Ứng Loan.

- Ðông Bá hầu Chung Chí Minh.

- Tây Nam Dự châu hầu Dao Sở Lượng.

- Ðông Bắc Cổn châu hầu Bành Tổ Thọ.

Còn sáu vị Bá là:

- Di Môn Bá Võ Cao Quỳ.

- Tả Bá Tông Trí Minh.

- Hữu Bá Dao Thứ Long.

- Viễn Bá Thường Tín Nhân.

- Cận Bá Tào Tông.

- Bân châu Bá Ðinh Kiến Thiết.

Tuy chưa đủ tám trăm chư hầu, song sáu trăm chư hầu và các bá lớn nhỏ cũng đông lắm. Các chư hầu và các bá đều mời Võ Vương vào ngồi giữa trướng để mọi người ra mắt. Võ Vương khiêm nhượng nhiều lần, song bị ép quá không lẽ từ chối hoài, phải đáp lễ rồi ngồi giữa.

Chư hầu đồng quỳ tâu:

- Nay Ðại vương đến đây hội diện, chúng tôi được thấy thiên nhan, xin Ðại vương ra ơn cứu thiên hạ trong nước lửa, chúng tôi rất đội ơn.

Võ Vương nói:

- Tôi nối nghiệp tiên vương, hằng thẹn mình chưa đủ tài đức, cảm ơn chư vị hiền hầu mời đến, tôi chẳng dám cãi nên phải bái tướng vào đây, để ngõ cùng Thiên tử, ăn năn cần mẫn việc chính, xin các hiền hầu đừng xem tôi là chủ hội này.

Dự chư hầu là Dao Sở Lượng tâu:

- Trụ Vương vô đạo, gϊếŧ hại vợ con, bỏ việc cúng tế, dùng gian nịnh hại trung lương, mắc tội trời nên khiến mất nước. Xin Ðại vương phạt một kẻ dữ, cứu trăm họ dân lành, để muôn phương cảm đức.

Cổn châu hầu là Bành Tổ Thọ tâu:

- Ngôi trời không chừng, ai có đức thì được. Xưa vua Nghiêu không nhường ngôi con mình là Ðơn Châu, lại truyền cho Ðế Thuấn, còn vua Thuấn không nhường ngôi cho con mình là Thương Quân, lại truyền cho Ðại Võ. Ấy là tại con vua Nghiêu, vua Thuấn thiếu đức. Sau vua Ðại Võ truyền cho con là vì con có đức, nối dòng đến vua Kiệt. Vua Kiệt lại thất đức bỏ việc nhà Hạ, bạo ngược với muôn dân, nên vua Thành Thang đuổi vua Kiệt qua đất Nam Sào, cứu dân trong nước lửa, nên chư hầu mới tôn vua Thành Thang làm Thiên tử, gây cơ nghiệp nhà Thương, truyền đến đời vua Trụ. Nay vua Trụ lỗi đạo hơn vua Kiệt thuở xưa, trời khiến Ðại vương cứu dân trong nước lửa, xin Ðại vương phạt Trụ cho đẹp dạ chư hầu, chẳng nên khiêm nhượng.

Võ Vương cứ việc từ chối mãi, Tử Nha nói:

- Xin các vị chư hầu đợi xem việc đánh Trụ Vương xong hãy luận.

Chư hầu đều khen phải.

Võ Vương truyền mở tiệc đãi đằng.

[ Trích: Phong Thần Diễn Nghĩa (có chỉnh sửa) ]

Hai ngày sau, Tử Nha truyền phát pháo kéo binh ra, bên tả có Nam Bá Hầu Ngạc Thuận, bên hữu có Bắc Bá Hầu Sùng Ứng Loan, đằng sau dàn mấy trăm chư hầu coi thế như vũ bão, đồng kéo đến trước trại.

Quân vào báo lại, Viên Hồng sửa soạn kéo binh tướng ra. Hắn nhìn Tử Nha, hỏi:

- Ngươi là Khương nguyên soái quân Chu?

Tử Nha gật đầu:

- Còn ngươi là Thương triều nguyên soái Viên Hồng?

Viên Hồng gật đầu, Tử Nha nói:

- Nay thiên hạ tám chín phần về Chu, Viên nguyên soái sao không biết thuận theo lẽ trời mà vẫn giúp hôn quân?

Viên Hồng nói:

- Bảy huynh đệ Mai Sơn chúng tôi nhận ân đức của Đát Kỷ nương nương và Thân quốc sư, nay xuống núi trả ơn.

Vương An Nguyên nghe thế thì lẩm bẩm:

- Ơn đức cái quái gì? Chắc bảy con yêu quái này bị chúng lừa rồi.

Bảy huynh đệ Mai Sơn hay còn được gọi là Mai Sơn thất quái gồm:

Viên Hồng – vốn là con khỉ trắng tu luyện thành tinh.

Trư Tử Chân – lợn nòi tu luyện thành tinh.

Dương Hiển – dê trắng tu luyện thành tinh.

Thường Hạo – con rắn tu luyện thành tinh.

Ngô Long – con rết tu luyện thành tinh.

Đới Lễ – con sói tu luyện thành tinh.

Kim Đại Thăng – con trâu tu luyện thành tinh.

Viên Hồng nói:

- Ai muốn ra trận lấy công đầu?

Thường Hạo xung phong, Viên Hồng đồng ý.

Thường Hạo cầm đao lướt tới. Hữu Bá Dao Thứ Long nổi giận xách búa giục ngựa tới hét:

- Có ta lấy đầu ngươi đây!

Nói rồi cả hai xông vào hỗn chiến.

Thường Hạo thấy Dao Thứ Long múa búa như bay nhắm đánh không lại tính chạy trước cho êm.

Dao Thứ Long liền giục ngựa đuổi theo lập tức.

Dao Thứ Long đuổi theo Thường Hạo bỗng thấy khói tỏa mịt mù, làm mờ một khoảng lớn. Ấy là Thường Hạo hiện khói đen làm cho người ngoài không thấy rồi hóa hình mãng xà phun hơi độc.

Dao Thứ Long bị hơi độc té nằm ngay dưới đất, Thường Hạo hiện lại hình người, vung đao chặt đầu Dao Thứ Long.

Giây phút khói tan, mọi người trông thấy Thường Hạo cầm đầu Dao Thứ Long giơ cao nói lớn:

- Bẩm nguyên soái, tôi đã lấy được đầu Hữu bá.

Cổn chư hầu là Bành Tổ Thọ nổi giận hét lớn:

- Thất phu, cả gan dám gϊếŧ Hữu bá.

Ngô Long cầm song đao giục ngựa lướt ra đón đầu giao chiến.

Hai người đánh được mười hiệp, Ngô Long liền hóa khói đen mù mịt, hiện hình một con rết chúa, phà hơi độc.

Bành Tổ Thọ bị hơi độc hôn mê, Ngô Long hiện lại hình người, chém đầu Bành Tổ Thọ.

Na Tra mắng lớn:

- Yêu nghiệt, đừng hòng phách lối.

Na Tra cưỡi Phong Hoả luân bay lên đánh Ngô Long. Lôi Chấn Tử thấy thế cũng xông lên giúp sức.

Na Tra quăng vòng Càn Khôn về phía Ngô Long, rết tinh chạy đi né đòn. Na Tra đâm tới một thương, Ngô Long đưa đao ra đỡ. Đánh được ít hiệp, Ngô Long đánh không lại nên giục ngựa chạy mất.

Về phía Lôi Chấn Tử, cậu ta có sức mạnh kinh người, Thường Hạo đánh không lại nên cũng giục ngựa chạy về. Viên Hồng thấy tình thế không ổn nên lui binh về thành. Tử Nha thấy vậy cũng ra lệnh lui binh.

Hai chư hầu bỏ mạng, các tướng ủ rũ mãi. Tử Nha nói:

- Mai Sơn thất quái xem ra tu vi cũng rất cao cường. Trận này cứ để các đệ tử tiên gia lo liệu, chắc chắn sẽ đánh bại được bảy yêu quái.

Các tướng đồng tình. Tử Nha ra lệnh:

- Na Tra, Lôi Chấn Tử, Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển, Vương An Nguyên, Võ Cát, Dương Nhậm nghe lệnh:

Các tướng chắp tay:

- Có.

Tử Nha nói:

- Ngày mai lệnh cho các tướng chia nhau bắt yêu quái.

Các tướng chắp tay:

- Rõ.

Sáng ngày hôm sau, Viên Hồng tiếp tục khiêu chiến. Lần này cả bảy yêu quái Mai Sơn đều có mặt.

Trư Tử Chân xông lên trước, hỏi:

- Ai giám đấu với lão Trư?

Lôi Chấn Tử hét:

- Lợn rừng đừng phách lối, có ta đấu với ngươi.

Hai tướng xông vào hỗn chiến.

Dương Hiển xông lên hỏi:

- Ai dám đấu với ta?

Na Tra cưỡi Phong Hoả luân, nói:

- Để gia gia đấu với con dê hôi nhà ngươi.

Hai tướng xông vào hỗn chiến.

Sau đó là Đới Lễ đấu với Hao Thiên Khuyển.

Kim Đại Thăng đấu với Dương Tiễn.

Ngô Long đấu với Dương Nhậm.

Thường Hạo đấu với Võ Cát.

Vương An Nguyên cưỡi ngựa ra trận, nhìn Viên Hồng, nói:

- Khỉ già, dám đấu với ta không?

Viên Hồng cười lớn:

- Có gì mà lại không dám?

Hai tướng cưỡi ngựa xông vào hỗn chiến. Vương An Nguyên quăng quạt ngọc đến chém Viên Hồng, hắn nhẹ nhàng tránh được.

Cô chụp lấy quạt ngọc, khen:

- Xem ra ngươi cũng có tài, lại không bị Ngọc Phiến nhà ta rạch mặt.

Tốc độ của quạt ngọc rất nhanh, gấp rưỡi Phong Hoả luân của Na Tra. Xem ra tên này cũng không phải dạng vừa.

Viên Hồng cười lớn:

- Bao nhiêu năm rồi ta mới gặp đối thủ xứng tầm.

Hắn biến hào quang bay đi, Vương An Nguyên cũng hóa thành hào quang đuổi theo hắn. Viên Hồng biến thành chim ưng, Vương An Nguyên cũng biến thành đại bàng đuổi theo. Viên Hồng biến thành con hổ lớn, Vương An Nguyên biến thành cây giáo xông tới đâm con hổ. Hai người họ thi nhau biến hoá trên không trung, cứ Viên Hồng biến thành vật gì là Vương An Nguyên lại biến thành thứ khác đối địch. Đến khi đã bay xa mấy trăm dặm thì cả hai mới đáp xuống một vùng đất vắng.

Viên Hồng cười lớn:

- Hóa ra cô cũng biết bảy mươi hai phép địa sát.

An Nguyên gật gù:

- Con khỉ nhà ngươi không ngờ cũng khá lợi hại. Nhưng luận về tu vi thì không biết ai hơn ai.

Viên Hồng nói:

- Tất nhiên là ta hơn cô rồi.

Vương An Nguyên bĩu môi:

- Ngươi dám đấu một trận để phân thắng bại với ta không?

Viên Hồng gật đầu:

- Được. Nhưng tôi không có binh khí, cô lại có hai món. Thật không công bằng.

An Nguyên lệnh Ngọc Phiến và Tiêu Giáp đứng sang một bên còn bản thân tay không đấu với Viên Hồng.

- Viên nguyên soái, thế này đã công bằng rồi chứ?

- Được, Vương cô nương thật có nghĩa khí.

- Quá khen quá khen.

Nói rồi hai người lao vào hỗn chiến. Vương An Nguyên đánh thì Viên Hồng đỡ, Viên Hồng đánh trả thì Vương An Nguyên cũng đỡ lại. Hai người họ đấu mất nửa ngày, không biết đã bay xa thêm bao nhiêu dặm nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Ngọc Phiến và Tiêu Giáp đuổi theo không kịp đành dắt nhau về Tây Kỳ.

Nói lại, Võ Cát đấu với Thường Hạo được mấy mươi hiệp, hắn liền hiện nguyên hình quấn chặt lấy Võ Cát, Lôi Chấn Tử thấy thế chạy sang giáng một luồng điện lôi giúp Võ Cát thoát thân.

Trư Tử Chân liền chạy sang phía Kim Đại Thăng giúp sức. Kim Đại Thăng tuy tu vi không cao nhưng hắn có sức mạnh kinh người, khả năng tấn công vật lý rất đỗi kinh ngạc. Dương Tiễn đang mải đánh với Kim Đại Thăng thì Trư Tử Chân bất ngờ xông vào, không nói hai lời liền nuốt Dương Tiễn vào bụng.

Na Tra thấy thế vô cùng tức giận, cậu hóa ra ba đầu tám tay dùng tất cả pháp bảo gϊếŧ chết Dương Hiển rồi bay sang phía Trư Tử Chân hét lớn:

- Con lợn rừng, mau trả mạng cho Dương đại ca.

Trư Tử Chân kinh hãi vội chạy vào thành, Mai Sơn tứ quái còn lại nhắm không thắng được nên cũng hóa hào quang trốn vào thành đợi Viên Hồng về rồi tiếp tục tính kế.

Tử Nha thấy thế cũng ra lệnh lui binh.

Dương Tiễn tử trận, các tướng đều vô cùng lo lắng. Hắn có bảy mươi hai biến, lại có bát cửu huyền công hộ thể mà lại bị Mai Sơn thất quái hại chết. Chợt thấy Tiêu Giáp và Ngọc Phiến trở về, lại không thấy Vương An Nguyên đâu.

Na Tra lo lắng hỏi:

- Sao hai người lại về đây? Sư tỷ của ta đâu? Sư tỷ của ta sao rồi?

Ngọc Phiến nói:

- Cô ấy đang mải nhào lộn với khỉ trắng, chúng tôi đuổi theo chẳng kịp nên đành về trước.

Tử Nha hỏi:

- Không phải hai ngươi là pháp bảo của con bé sao? Sao lại tách nhau đánh riêng?

Tiêu Giáp tức giận:

- Thì cũng tại cái cô Nguyên rảnh rỗi đấy, nói cái gì mà muốn phân thắng bại với Viên Hồng, vì hắn không có binh khí nên cũng đánh tay không.

Ngọc Phiến nhìn một lượt qua các tướng, hỏi:

- Dương Tiễn đâu rồi?

Các tướng đều ủ rũ, Na Tra nói:

- Bị Trư Tử Chân ăn thịt rồi.

Ngọc Phiến và Tiêu Giáp lo lắng, Dương Tiễn lợi hại như vậy còn bị con heo rừng hại chết, vậy chủ nhân của họ thì sao?

Chợt thấy một luồng hào quang bay vào, người ấy là Vương An Nguyên.

Na Tra mừng rỡ:

- Sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi. Tỷ có bị thương ở đâu không?

Vương An Nguyên thở hồng hộc, nói:

- Không sao, không bị trầy xước ở đâu hết, tóc chưa rụng cọng nào.

Tử Nha hỏi:

- Vậy còn Viên Hồng?

An Nguyên đáp:

- Hắn cũng giống con, chẳng bị sao cả. Con với hắn đánh hết nửa ngày mà vẫn bất phân thắng bại, đến lúc cả hai đều mệt đứ đừ thì mới ngừng chiến hẹn hôm khác đấu tiếp.

Vương An Nguyên nhìn qua một lượt các tướng, hỏi:

- Sư huynh đâu?

Lôi Chấn Tử nói:

- Dương đại ca bị Trư Tử Chân ăn thịt rồi.

An Nguyên xua tay:

- Không thể nào, Mai Sơn thất quái đó có mỗi Viên Hồng lợi hại thôi, còn sáu con còn lại tu vi bình thường. Nói sư huynh bị khỉ trắng ăn thịt thì ta còn miễn cưỡng tin được, chứ nếu là Trư Tử Chân thì không đâu. Huynh ấy đang làm tiểu phẩm đấy.

Các tướng tưởng rằng Vương An Nguyên tạm thời không chịu được đả kích, đang tự trấn an bản thân nên cũng chẳng giải thích thêm.

Cô ngó sang Tiêu Giáp và Ngọc Phiến, hai người họ bày ra vẻ mặt giận dỗi. An Nguyên nhìn hai người họ, mắt chớp chớp:

- Thôi mà, đừng có giận ta mà.

Ngọc Phiến ấm ức:

- Cô có biết đi một mình nguy hiểm thế nào không?

An Nguyên lắc đầu:

- Không.

Hai người họ càng thêm tức giận, họ chẳng thèm nói chuyện với cô nữa mà quay mặt bỏ đi. Mặc kệ cô, từ nay cô muốn làm gì thì làm, chúng tôi chẳng thèm quan tâm đến cô nữa.

An Nguyên đứng một chỗ cười đểu. Giận cơ đấy, bày đặt giận dỗi, để xem hai người giận dỗi vớ vẩn được bao lâu.