Hồng Cẩm được se duyên cùng Long Cát công chúa thì còn gì sung sướиɠ hơn. Hắn vội ra ngoài thành bảo Quý Khương đem binh đến đầu nhà Chu.
Hồng Cẩm và Long Cát công chúa thành hôn vào ngày mùng ba tháng ba, năm thứ hai mươi niên hiệu vua Trụ.
Ngày hôm đó cả Tây Kỳ vô cùng náo nhiệt. Đêm động phòng hoa chúc của hai người họ cũng náo nhiệt chẳng kém, F12 nhiều chuyện Tây Kỳ gồm Mã Hồng, Cơ Phát, Võ Cát, Thổ Hành Tôn, Đặng Thiền Ngọc, Hao Thiên Khuyển, Vương An Nguyên, Hoàng Thiên Hoá, Na Tra, Lôi Chấn Tử, Sài Hồ , Thương Lục kéo nhau đi rình trộm người ta động phòng. Chưa có những tên trộm nào ồn ào như mười hai người này, bọn họ chen chỗ của nhau rồi cãi vã um sùm ở ngoài cửa phòng tân hôn nhà người ta.
Hồng Cẩm nghe thấy tiếng động bên ngoài thì đi ra mở cửa phòng. Mười hai người họ biết mình bị phát hiện nên đã nhanh chân chạy trốn.
Sáng hôm sau, cả phủ Tây bá hầu đã trở lại nhịp sống như bình thường.
Vì hiện tại bên phe địch vẫn im hơi lặng tiếng nên Vương An Nguyên cũng không có việc gì cần làm. Cô và hai thuộc hạ nằm dài ở giữa sảnh phủ Tây bá hầu.
Đúng lúc ấy thì Dương Tiễn đi vào sảnh chính thì chỉ nhìn thấy sư muội nằm ở dưới đất, hai tay còn phải gối đầu cho Sài Hồ và Thương Lục, miệng thì cứ lẩm bẩm mãi hai chữ "chán quá".
Hắn liền tiến đến nhìn Sài Hồ và Thương Lục, hai người họ cũng hiểu ý ngồi dậy rồi biến trở lại thành binh khí treo ở chiếc thắt lưng của cô.
An Nguyên nhìn thấy sư huynh thì cũng ngồi dậy.
- Muội có muốn ra ngoài thành dạo chơi một lúc không?
Cô nghe thấy thế thì hào hứng lắm, An Nguyên lập tức ngồi dậy rồi phủi quần áo. Sau đó, cô quay sang nhìn Dương Tiễn rồi gật đầu:
- Dạ có.
Dương Tiễn khẽ nở một nụ cười rồi đi ra đằng sau chỉnh lại tóc cho cô.
An Nguyên cười "hì hì", nói:
- Cảm ơn sư huynh.
Xong việc, Dương Tiễn nắm tay cô rồi hai huynh muội cùng nhau xuất phủ đi ra ngoài chơi.
Trên đường, An Nguyên cứ chạy nhảy lung tung, xem hết cái này đến cái kia nhưng lại chẳng mua gì cả, tại vì cô đâu có tiền, tất cả tiền lương của Vương An Nguyên đều dùng để đi mua lương thực giúp người gặp nạn hết rồi.
An Nguyên ghé vào một gian hàng bán ngọc bội, gọi Dương Tiễn:
- Sư huynh, mau đến đây xem.
Dương Tiễn đi đến chỗ cô đang đứng, hỏi:
- Muội muốn mua ngọc bội sao?
An Nguyên nói:
- Sư huynh thích cái nào cứ việc chọn, Nguyên nhi trả tiền.
Dương Tiễn gật đầu rồi bắt đầu chọn lựa.
Vương An Nguyên dõi theo từng động tác của hắn, trong lòng thầm cầu xin sư huynh chọn cái nào rẻ rẻ thôi, cô không có nhiều tiền để trả đâu.
Lúc sau hắn nhặt một chiếc ngọc bội màu lam, nói:
- Ta lấy cái này.
An Nguyên nói:
- Sư huynh thật hiểu ý muội, muội cũng thích cái này.
An Nguyên hỏi giá rồi trả tiền cho ông chủ.
Nhưng khi hai người đang định đi về thì đột nhiên cô khựng lại.
Dương Tiễn thấy thế mới hỏi:
- Có chuyện gì thế?
An Nguyên hướng mắt ra xa, gọi tên một người nào đó:
- Diệp Phong!
Nói rồi cô chạy đi. Vừa rồi hình như cô nhìn thấy thằng Phong, trong phút chốc đã quên mất chuyện cậu ấy đã chết, nguyên thần của cậu còn đang ở trong chiếc vòng cổ của mình.
Dương Tiễn thấy An Nguyên chạy đi thì cũng nhanh chân đuổi theo. An Nguyên vừa đuổi theo người lúc nãy vừa gọi lớn tên Diệp Phong. Chiếc vòng cổ của cô cũng sáng lên.
Nhưng khi đuổi đến một góc phố thì không thấy người kia đâu nữa. An Nguyên hét lớn:
- Diệp Phong! Cái thằng kia, mày có ra đây không thì bảo?
Dương Tiễn chạy đến chỗ cô, hỏi:
- Sư muội, có chuyện gì thế?
Chiếc vòng cổ chập chờn phát sáng, Vương An Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, l*иg ngực truyền đến một cơn đau dữ dội, hai tai cứ ù ù. Một lúc sau, cô đã ngất đi.
Cũng may mà Dương Tiễn đã kịp thời đỡ lấy cô ấy. Hắn vội ôm cô trở về phủ nhờ Tử Nha xem bệnh.
____________________________
Sau khi bắt mạch cho An Nguyên, Khương Tử Nha nói:
- Con bé không sao đâu, có lẽ là do mệt quá nên mới ngất đi thôi.
Mọi người nghe thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Cơ Phát nói:
- Vậy thì nhờ Dương tướng quân chăm sóc Nguyên nhi, bọn ta có việc phải đi trước.
Dương Tiễn gật đầu, sau đó mười một người kia kéo nhau ra ngoài, kéo cả Khương Tử Nha đi luôn. Cơ Phát còn đặc biệt đóng cửa cho hai người họ có "không gian riêng tư".
Vừa đi ra ngoài thì mười một người cười lớn.
Võ Cát nói:
- Tôi thấy hai người họ rất xứng đôi vừa lứa, nhân dịp này để hai người ấy củng cố tình cảm.
Mã Hồng gật đầu:
- Hơn nữa, ta cũng cảm nhận được Dương tướng quân có tình cảm với Nguyên nhi.
Cả đám gật gù đồng tình rồi chụm đầu lại với nhau bàn bạc kế hoạch định tác hợp cho An Nguyên và Dương Tiễn. Duy chỉ có Tử Nha và hai binh khí của An Nguyên là không tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Đến khi chín người kia chuẩn bị lên kế hoạch giúp hai người họ phát triển tình cảm thì Thương Lục mới lên tiếng:
- Mọi người đừng tốn công vô ích nữa, chủ nhân của tôi không có tình cảm với Dương Tiễn đâu.
Na Tra cằn nhằn:
- Bây giờ không có nhưng tương lai sẽ có.
Mã Hồng tiếp lời:
- Tướng công lúc đầu cũng đâu có thích ta, nhưng bây giờ thì các người cũng thấy rồi đấy.
Nàng nhìn Tử Nha, hỏi:
- Phải không tướng công?
Tử Nha chỉ cười mà không nói gì.
Thương Lục nói:
- Tôi nói thật, mọi người đừng có tốn công vô ích, chủ nhân sẽ không thể thích Dương Tiễn đâu.
Cả chín người họ đồng thanh:
- Tại sao chứ?
Sài Hồ im lặng suốt từ đầu cuộc trò chuyện bây giờ mới lên tiếng:
- Cô ấy coi Dương Tiễn như ca ca của mình vậy, mà muội muội thì làm sao có thể thích ca ca được.
Cả chín người kia đều cảm thấy Sài Hồ, Thương Lục nói không đúng cho lắm. Bọn họ vẫn nghĩ nếu hai người họ cứ thân thiết như vậy thì lâu dần Vương An Nguyên cũng sẽ nảy sinh tình cảm với Dương Tiễn, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng Sài Hồ và Thương Lục mới là người gần gũi với Vương An Nguyên nhất. Cộng thêm ba năm ở Ma giới và lần cuối cùng gặp Ma vương ở U Linh, bọn họ đã cảm nhận được cái người tên Diệp Phong đó có một vị trí rất quan trọng trong trái tim của chủ nhân bọn họ. Một vị trí mà không ai có thể thay thế được.
Sau đó mọi người cũng giải tán, còn Dương Tiễn thì vẫn đang mải chăm sóc cho An Nguyên.
Dương Tiễn ngồi bên cạnh giường, hắn nắm chặt tay An Nguyên. Vừa rồi khi cô ngất đi, hắn đã rất sợ. Hắn sợ lần này sư muội thật sự sẽ bỏ hắn mà đi, hắn sợ bản thân sẽ không được nhìn thấy sư muội nữa.
Khi xưa, lúc xuống núi hắn đã hứa với sư phụ sẽ chăm sóc sư muội, bảo vệ cô ấy chu toàn. Nhưng cuối cùng hắn lại là người được cô ấy bảo vệ.
Giây phút An Nguyên bị kim giao tiễn đâm phải, trái tim hắn như nát ra hàng nghìn mảnh. Hắn không quan tâm cơ nghiệp phạt Trụ nữa, hắn muốn lập tức đi theo sư muội nhưng cô ấy lại nói mạng của cô ấy tặng cho hắn, hắn phải sống tiếp, sống thay cô ấy. Cũng may là sư muội vẫn còn sống, cũng may là muội ấy đã trở về bên hắn.
- Sư muội, muội có biết là ta đã thích muội từ rất lâu rồi không?
Hắn biết Vương An Nguyên không thích hắn, nhưng hắn vẫn muốn ở bên cô, bảo vệ cô, với tư cách là gì cũng được. Hắn cảm thấy bản thân thật hồ đồ, nhưng hắn không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Một lúc sau, Cơ Phát bưng bát cháo đi vào.
Dương Tiễn nhìn thấy Cơ Phát thì vội đứng lên làm lễ. Cơ Phát nói:
- Lâu nay chúng ta nào quan trọng lễ tiết, huynh cứ ngồi xuống đi.
Dương Tiễn gật đầu rồi ngồi xuống, Cơ Phát đặt bát cháo lên bàn rồi tiến đến ngồi với Dương Tiễn.
Cơ Phát hỏi:
- Muội ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?
Dương Tiễn lắc đầu, tay hắn vẫn nắm chặt tay cô.
Cơ Phát nói:
- Huynh đừng lo, thừa tướng cũng đã nói muội ấy không sao rồi.
Dương Tiễn gật đầu, hắn đang định nói gì nhưng thôi.
Cơ Phát hỏi:
- Huynh có thích muội ấy thật không?
Dương Tiễn chỉ gật đầu mà không nói gì.
Cơ Phát vỗ vai hắn, nói:
- Nếu huynh cứ ngại không chịu bày tỏ tình cảm của mình, thì đừng trách ta chen chân vào chuyện của hai người các người. Ba năm nay huynh chưa từng quên muội ấy, ta cũng vậy. Nhưng tình cảm của ta đối với muội ấy lại không sâu đậm như huynh.
Dương Tiễn nói:
- Nhưng muội ấy lại không thích tôi.
Cơ Phát thở dài, hắn đưa bát cháo cho Dương Tiễn rồi nói:
- Từ sáng đến giờ huynh chưa ăn gì phải không? Huynh ăn tạm bát cháo này đi, sáng nay Nguyên nhi đặc biệt nấu cho huynh đấy.
Dương Tiễn mừng rỡ bưng bát cháo ăn lấy ăn để.
Cả đêm hôm ấy Dương Tiễn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc An Nguyên.
___________________________________
- Nguyên!
An Nguyên giật mình, đáp:
- Hả?
Người ấy bước đến gần cô, An Nguyên nhìn kĩ thì mới biết đó là Diệp Phong.
Cô hỏi:
- Phong, sao mày lại ở đây?
Cậu không nói gì, nhưng đột nhiên cơ thể Phong dần dần tan biến.
An Nguyên lo lắng hỏi:
- Phong, mày bị sao đấy?
Diệp Phong không nói gì, hình ảnh của cậu từ từ mờ dần rồi tan biến trong không gian.
An Nguyên điên cuồng gọi cậu:
- Phong, đừng đi. Mau quay lại đây, tao còn có rất nhiều chuyện muốn kể cho mày nghe. Diệp Phong!
Bỗng nghe thấy tiếng Dương Tiễn gọi cô. An Nguyên cảm thấy l*иg ngực như sắp vỡ tung, cô bật dậy, thở hồng hộc, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Thì ra chỉ là mơ.
Dương Tiễn lo lắng hỏi:
- Sư muội, muội mơ thấy ác mộng sao?
Tim cô đập mạnh, cô không nghe thấy lời Dương Tiễn nói. Đầu cô cứ ong ong, trong đầu cô hiện tại chỉ còn hình ảnh lúc Diệp Phong tan biến.
Dương Tiễn thấy cô như thế thì vô cùng lo lắng, hắn nắm tay cô, hỏi:
- Sư muội, muội bị ốm phải không? Hay muội bị đau chỗ nào?
An Nguyên nhìn hắn, sư huynh vừa nói chuyện với cô phải không?
- Huynh vừa nói gì thế?
Dương Tiễn thấy An Nguyên nói chuyện với hắn thì mừng lắm. Hắn hỏi cô:
- Muội có đói không?
Không thấy An Nguyên trả lời, hắn lại hỏi:
- Muội có muốn ăn gì không?
An Nguyên hỏi hắn:
- Sao huynh nói chuyện mà không phát ra tiếng?
Dương Tiễn lặng người, sư muội không nghe thấy hắn nói gì sao? Thấy vậy, hắn liền chạy vội đi tìm Tử Nha.
An Nguyên thấy Dương Tiễn không nói không rằng mà chạy đi cũng lấy làm lạ. Mới sáng sớm mà sư huynh bị gì thế nhỉ?
Chỉ vài phút sau, đột nhiên mọi người mở cửa đi vào, gương mặt ai cũng vô cùng lo lắng. Tử Nha tiến đến bắt mạch cho cô.
Ngài vừa nói vừa viết chữ lên tay cô: "Con có nghe thấy ta đang nói gì không?"
An Nguyên lắc đầu, nói:
- Con chẳng nghe thấy sư thúc nói gì cả.
Đến bây giờ cô mới chợt nhận ra, không phải là Dương Tiễn nói mà không phát ra tiếng, mà chính xác là cô không thể nghe thấy sư huynh nói gì. Tại sao lại như vậy, cô bị điếc thật rồi sao?
Cô mếu máo nhìn Mã Hồng.
- Sư thúc mẫu, Nguyên nhi của người bị điếc thật rồi.
Mã Hồng đi đến ôm An Nguyên, nàng khẽ vỗ lưng cô an ủi:
- Nguyên nhi ngoan, rồi con sẽ khoẻ lại thôi.
Dương Tiễn hỏi Tử Nha:
- Sư thúc, sư muội rốt cuộc là bị làm sao?
Tử Nha nói:
- Ta cũng không biết, mạch tượng của nó rất hỗn loạn nhưng lại không có dấu hiệu bị bệnh.
Mọi người ai nấy đều rất lo lắng. An Nguyên nói:
- Tuy là con không nghe thấy gì nhưng mà con vẫn nói chuyện với ra trận được mà. Mọi người yên tâm đi, không cần lo lắng cho con đâu.
Nghe cô nói thế thì mọi người cũng yên tâm hẳn. Ngày hôm ấy Mã Hồng và Thiền Ngọc ở lại chăm sóc cô.
_____________________________________
Vào một buổi sáng đẹp trời nọ, phủ Tây bá hầu hôm nay bỗng yên tĩnh đến lạ thường. Nhưng sự yên tĩnh ấy cũng không kéo dài được bao lâu.
Mã Hồng đập cửa phòng An Nguyên gọi lớn:
- Nguyên nhi, Nguyên nhi ơi!
Không thấy cô trả lời, Mã Hồng trực tiếp đạp cửa xông vào. Nhưng cửa thì chắc mà nàng thì yếu, đạp mãi mà cái cửa nó vẫn chẳng "xi nhê" gì.
Mã Hồng lẩm bẩm:
- Chết rồi, sao Nguyên nhi nó không trả lời mình vậy?
Thế rồi nàng chạy đi tìm Tử Nha.
Nàng vừa chạy vừa gọi lớn:
- Tướng công, không hay rồi. Tướng công!
Tử Nha đang ngồi trong phòng đọc sách thì nghe thấy tiếng gọi thất thanh của phu nhân ngài nên vô cùng lo lắng. Ngài chạy vội đi tìm Mã Hồng.
Mã Hồng đang chạy thì vấp phải cục đá suýt chút nữa thì đập mặt xuống đất. May mà Tử Nha đã kịp thời đỡ được nàng.
Tử Nha lo lắng hỏi:
- Phu nhân, có chuyện gì thế?
Mã Hồng nói:
- Nha Nha, không xong rồi. Lúc nãy thϊếp đến phòng Nguyên nhi gọi mãi mà không thấy nó trả lời.
Tử Nha bất lực, nói:
- Nàng quên mất chuyện con bé nó không nghe được rồi sao?
Mã Hồng đứng hình, nói:
- Đúng nhỉ, thϊếp quên mất.
Nói rồi lại hớt hải chạy đi, được vài bước thì lại vấp nhưng may sao là không có ngã.
Tử Nha đứng một chỗ cười bất lực. Tuy phu nhân của ngài không được bình thường như người ta nhưng cũng rất dễ thương đấy chứ.
Mã Hồng chạy đến phòng An Nguyên thì mới phát hiện phòng con bé đã mở cửa nên cứ thế đi vào.
Vừa vào thì đã gặp Dương Tiễn đang ngồi bên cạnh An Nguyên. Cô ấy thấy Mã Hồng thì thích thú chạy ra ôm nàng.
- Sư thúc mẫu!
Mã Hồng nói:
- Nguyên nhi, hôm nay con đã khỏe chưa?
Không thấy cô trả lời, nàng mới nhớ chuyện con bé đang bị bệnh nên tạm thời không nghe thấy.
An Nguyên nói:
- Sư thúc mẫu, con cho người xem cái này.
Cô chạy đến giường lục lọi một hồi sau đó lấy ra một chiếc lọ nho nhỏ đưa cho Mã Hồng.
- Sư thúc mẫu, đây là nước hoa con làm cho người. Sau này mỗi lúc muốn dùng thì người chỉ cần lấy ra vài giọt bôi lên khuỷu tay hay sau gáy, sẽ thơm lắm đấy.
Mã Hồng thích thú nhận chiếc lọ nhỏ ấy, nói:
- Cảm ơn con.
Dương Tiễn thấy Mã Hồng ở đây thì chào nàng rồi ra ngoài. Mã Hồng viết lên tay An Nguyên: "Con có muốn ra ngoài đi dạo với sư thúc mẫu không?"
An Nguyên gật đầu, nói:
- Dạ có.
Sau đó hai người kéo nhau ra hoa viên ngắm hoa, bẻ quả rồi làm đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi.
Đang chơi vui thì Mã Hồng bị đau bụng, nàng viết lên tay An Nguyên:
- Sư thúc mẫu có việc một chút, con ở đây đợi sư thúc mẫu có được không?
An Nguyên gật đầu. Sau đó sư thúc mẫu đi mất, còn cô ngồi một mình lôi điện thoại ra lướt Douyin.
Đột nhiên cô nhìn thấy một con chim rất sặc sỡ đang bay ở trên trời nên liền hoá hào quang đuổi theo nó.
Con chim ấy bay thật nhanh, cô đằng vân mà cũng chỉ đuổi kịp tốc độ của nó chứ không thể nhanh hơn.
Một lúc sau, con chim ấy đáp xuống một vùng đất vắng, cô cũng đáp xuống chỗ ấy.
Nhưng khi chân đã chạm xuống đất thì cô lại không nhìn thấy con chim ấy đâu nữa. Đột nhiên có một chiếc đao bay thẳng về phía An Nguyên. Tuy không nghe thấy nhưng An Nguyên vẫn cảm nhận được nhờ sức gió nên đã kịp thời tránh được.
Cô quay lại thì thấy Thân Công Báo và tam yêu đang đứng ở đó. Thì ra con chim sặc sỡ ấy là do bọn này tạo ra, chắc hắn là bọn họ muốn gài bẫy cô.
An Nguyên hỏi:
- Các người muốn làm gì?
Thân Công Báo nói:
- Gϊếŧ ngươi.