Chương 22

Dụ Văn tháo kính râm, nhíu mày trầm ngâm. Đột nhiên, một cô gái trẻ đi tới trước mặt, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Cậu là nghệ sĩ sao?"

Dụ Văn định mở miệng phủ nhận, nhưng cô gái vừa nhìn cậu ấy vừa cười khúc khích, "Tôi nhớ ra rồi, tôi có meme của cậu, anh trai nhỏ, sao ở ngoài đời cậu cũng có biểu cảm này hả hahaha..."

Dụ Văn tăng cho cô ta một nụ cười khổ.

"Cậu lại đang ăn dưa?" Cô gái nhìn cậu với ánh mắt tinh nghịch.

Dụ Văn xấu hổ lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Trời ơi, nếu cô đến sớm hơn một chút nữa thì có thể thấy được bản tin trực tiếp rồi.

"Chụp ảnh chung được không?" Cô gái hoạt bát hướng ngoại, kéo cậu ấy chụp ảnh chung, Dụ Văn ngoan ngoãn giơ cái kéo trước ống kính.

"Cậu ngoan quá, đẹp trai quá." Cô gái thành tâm khen cậu trước khi rời đi.

-

Khi Tạ Gia Mậu đến, Dụ Văn đang ôm điện thoại xem video cắt ghép của Tịch Tú.

Người đàn ông trung niên đẹp trai buộc phân nửa mái tóc dài ra sau gáy, cằm được cạo sạch sẽ, khiến đường nét điêu khắc tinh tế trên khuôn mặt càng nổi bật, nếp nhăn không hề làm lộ vẻ già nua, ngược lại còn toát lên vẻ phong trần của người đàn ông ấy.

"Cái này cho cậu."

Dụ Văn nhận lấy túi nilon ông ta đưa tới, phát hiện đó là một hộp trái cây tươi cắt sẵn, còn có một vài lọ vitamin tổng hợp.

"Oa, cảm ơn ông chủ."

Dụ Văn theo lệ nịnh nọt ông chủ một hồi, vô tình đẩy hộp trái cây sang một bên.

Tạ Gia Mậu: "Cậu không ăn à?"

Dụ Văn: "Vitamin à? Haha, về nhà tôi sẽ uống..."

Tạ Gia Mậu: "Tôi nói trái cây."

"..."

Dụ Văn cẩn thận liếc nhìn, vô tình nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của ông chủ, cậu ngay lập tức cảm thấy lo lắng và dịch mắt đi chỗ khác.

"Tôi không đói lắm, không muốn ăn..."

Trên mặt Tạ Gia Mậu viết rõ: Cậu còn bịa chuyện?

"Được rồi, tôi không thích cả hai." Dụ Văn thẳng thắn thừa nhận.

Tạ Gia Mậu xoa xoa cằm, thở dài buồn bã, "Thế này không được đâu Tiểu Dụ à, quá nghiêm trọng rồi, chờ bộ phim này quay xong, chúng ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra tổng quát, chắc chắn cậu thiếu nhiều thứ lắm..."

"Không phải không thể ăn, chỉ là không ngon." Dụ Văn mở nắp nhựa, lấy nĩa chọc một miếng dưa hấu, ăn vài miếng rồi nhăn mặt khó chịu.

Như đã nói lần trước, cậu không thích ngọt cũng không thích chua, thích ở giữa hai thứ, mức độ này rất khó miêu tả, cũng không có trái cây nào cậu tuyệt đối không ăn, chỉ là rất khó tính với hương vị của trái cây.

Tạ Gia Mậu nghiêm túc nói: "Không ngon cũng phải ăn."

Dụ Văn miễn cưỡng gật đầu, "Được..."

Tạ Gia Mậu: "Tiểu Tạ, con canh chừng cậu ấy đi."

Dụ Văn: "..."

Dụ Văn quay đầu lại mới phát hiện ra Tạ Hạc Ngữ đã đứng bên cạnh mình từ khi nào, đứng đó trầm ngâm nhìn xuống cậu.

"Ừ." Tạ Hạc Ngữ đáp lại một tiếng.

"Cảm ơn thầy Tạ đã quan tâm." Cậu ngượng ngùng lơ đãng cảm ơn.

Chuẩn bị ngồi xuống, Tạ Hạc Ngữ đột nhiên dừng lại, đứng im một lúc, do dự rồi đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp đặt lêи đỉиɦ đầu cậu.

Dừng lại một giây, anh co lại ngón tay, xoa xoa.

Một cử chỉ an ủi hơi cứng nhắc.

-

Quay về nhà, Dụ Văn tóm tắt tiểu sử và sự nghiệp diễn xuất của Tịch Tú thành một tài liệu - trực giác nói với cậu rằng người đàn ông tóc xanh này sẽ có rất nhiều đất diễn trong tương lai.

Sau đó, cậu ấy nhớ ra điều gì đó, lấy lại thẻ căn cước đã bị lưu lại tại bưu cục gần mười ngày.

Ảnh trên thẻ căn cước chắc chắn là cậu, tên cũng không sai, thậm chí ngày sinh cũng trùng khớp, chỉ có mã số khu vực đầu tiên có chút khác biệt.

Dù sao không phải là dân cư bất hợp pháp, Dụ Văn tạm thời an tâm, ngủ một giấc ngon lành.

Do trục trặc trong buổi livestream kéo dài hai ngày, sau khi ăn sáng xong, cậu vội vã trở lại phim trường "Giai Thoại Tiên Môn".

Giản Hằng thấy cậu lập tức khoanh tay.

Dụ Văn biết ngay cậu ta đang bắt chước cái gì, thường thì cậu ấy có thể sẵn lòng hợp tác với Giản Hằng để tương tác.

Nhưng bây giờ... đám đông, chứng sợ xã hội của cậu bộc phát.

"Một, hai, ba, chào mừng trở lại! Thầy Dụ đoán xem chúng ta đang làm gì?" Giản Hằng vui vẻ nói.

Chu Tâm Nghi, người đóng vai Giang Thu Nguyệt đứng khoanh tay, mặt trầm trọng, "Đừng làm ồn, cậu ấy đang suy nghĩ."

Bảy, tám đồng nghiệp bao quanh Dụ Văn, bắt chước biểu cảm của cậu, nghe câu nói đó bật cười hô hố.

Dụ Văn lấy túi che mặt, ôm lấy cây cột bên cạnh.

Giản Hằng: "Tiểu Dụ, cậu đang làm gì thế?"

Dụ Văn: "Tôi đang tự kỷ."

Giản Hằng cười sằng sặc như bị động kinh, Chu Tâm Nghi nhanh tay chụp lại cảnh này, tối hôm đó đoàn phim lại có thêm một meme mới - "Đừng ồn, tôi đang tự kỷ.jpg"