Chương 21

Buổi chiều về đến nhà, Dụ Văn thay một bộ quần áo, chuẩn bị xuống lầu lấp đầy cái bụng rồi ngủ bù.

Tạ Gia Mậu nhắn tin, nói đã nhận một chương trình tạp kỹ, có một số chi tiết cần gặp mặt để thảo luận, Dụ Văn bèn quay đầu, không đi đến quầy bán đồ ăn ven đường nữa, mà đến một quán cà phê có không khí khá tao nhã gần đó để chờ.

Đúng là buổi chiều ngày làm việc, quán cà phê không có nhiều người.

Dụ Văn tìm một chỗ ngồi khuất và ít người, cậu đặt món sau đó lấy tạp chí trên bàn ra đọc.

Nhưng không lâu sau, chỗ ngồi phía sau có người đi tới, tiếng vải sột soạt vang lên gần đến nỗi có thể chạm vào.

Cậu ấy liếc mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy góc nghiêng của người đó – là đàn ông, đội mũ rộng vành và đeo khẩu trang, dáng người gầy gò đẹp đẽ, rất nổi bật.

Dụ Văn thầm nghĩ mình đã chọn ví trí này khá khéo léo, cậu có thể nhìn thấy người đó phản chiếu trên cửa kính, còn đối phương thì không nhìn thấy cậu ấy.

Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng nói thì thầm của người đàn ông phía sau: "Sao giờ mới đến?"

Hai chỗ ngồi đều ở chỗ khá khuất, nhạc lại cách xa, cậu ấy gần như có thể nghe rõ từng câu từng chữ của người ngồi phía sau.

Cậu định phát ra tiếng động để nhắc nhở rằng còn có người ở đây, thì một giọng nói khác cất lên: "Đi bệnh viện lấy báo cáo, đến muộn một chút, đây là thứ các người cần."

"Bảo các người theo dõi Phong Thừa Châu, có chụp được gì không?"

"À, cái này, Tịch tiên sinh, dạo gần đây Thái tử của Huy Đằng ra vào đều có vệ sĩ đi theo..."

"Nghĩa là không chụp được gì cả?"

"Hề hề hề, đúng vậy."

Dụ Văn im lặng.

Cậu ấy lặng lẽ ngồi xuống thấp một chút, để ghế ngồi che khuất toàn bộ thân hình, tiện thể liếc nhìn cửa sổ kính.

Cửa sổ kính sáng bóng phản chiếu người ngồi đối diện - một người đàn ông bình thường, khoảng 30 tuổi, khom lưng và cúi đầu, mặt nở nụ cười nịnh nọt ngồi xuống.

Người đàn ông cao gầy nhận lấy tập hồ sơ, lúc mở ra có vẻ mất kiên nhẫn, tiện tay kéo mũ xuống, mái tóc màu xám xanh bồng bềnh lộ ra ngoài không khí.

Dụ Văn thấy mái tóc xanh này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Giọng nói của anh chàng tóc xanh rất hay, dù hơi trầm và tức giận, nhưng vẫn có từ tính và dễ nghe.

Anh chàng tóc xanh không khách sáo nói: "Vô dụng."

Hắn ta mở tập hồ sơ, lấy giấy tờ ra, một lúc sau hắn ta "hừ" một tiếng đầy ẩn ý.

"Có quan hệ huyết thống..."

Dụ Văn: "..."

Xét nghiệm huyết thống.

Kịch tính vãi.

Cậu ấy không nên bước vào quán cà phê này vào một buổi chiều gió mát và nắng đẹp như thế này.

"Anh đã xem qua bản báo cáo này chưa?"

Người đàn ông được cho là thám tử tư trả lời: "Vâng, Tịch tiên sinh. Cậu là người của công chúng, không thể ra vào bệnh viện, báo cáo là do tôi lấy."

"Ngậm miệng lại."

"Đương nhiên."

Họ Tịch, tóc xanh.

Dụ Văn âm thầm lấy điện thoại ra, mở trình duyệt tìm kiếm, nhập hai từ khóa này, cậu ấy dễ dàng tìm ra danh tính của anh chàng tóc xanh.

Tịch Tú, thần tượng ra mắt thông qua chương trình tuyển chọn, vừa hát vừa nhảy toàn năng, đảm nhiệm vị trí nhảy chính trong nhóm...

Thám tử tư đột nhiên lại lên tiếng: "Tịch tiên sinh, với thân phận như cậu, căn bản không cần phải đối đầu trực diện với Phong Thừa Châu, lấy lòng Phong Đổng Tài mới là sách lược tốt nhất, dù sao cậu và Phong Thừa Châu đều là huyết thống của Phong thị, quyền thừa kế có một phần của cậu..."

Tịch Tú: "Câm miệng."

Lần này âm lượng hơi lớn, có người vội vàng đi ngang qua chỗ họ, Tịch Tú muốn nói lại thôi, nuốt lời vào bụng, rồi đội chiếc mũ rộng vành trở lại.

"Làm tốt việc của mình, đừng chỉ tay năm ngón với tôi." Tịch Tú lạnh lùng cảnh cáo.

Nói xong, hắn ta cầm đồ đạc cá nhân, không ngoái đầu lại rời khỏi quán cà phê.

Thám tử tư thở dài, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, một lát sau cũng đứng dậy rời đi.

Chuông gió ở cửa ra vào kêu leng keng.

Dụ Văn cúi thấp người, thu mình ngồi trong góc, duy trì tư thế sau khi hai người kia rời đi, ánh mắt sau cặp kính râm lộ vẻ đờ đẫn.

Cậu ấy nhớ đến biểu tượng cảm xúc của mình.

Đừng làm phiền, tôi đang suy nghĩ.

Rất thích hợp.

Cậu sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

——Tịch Tú là con riêng của nhà họ Phong, rất có khả năng là em trai cùng cha khác mẹ của Phong Thừa Châu, đối với Phong Thừa Châu mang theo ác ý không cần nói ra.

Nhưng trong sách dường như không có nhân vật này.

Thế hệ này của Phong thị quả thực có một đứa con riêng, mãi đến gần kết thúc mới xuất hiện, miễn cưỡng coi như là một nhân vật phản diện độc ác, khi Sở Hàm rơi vào thảm cảnh thì y đến đạp thêm vài phát, nhưng sau đó bị Phong Thừa Châu phát hiện và trừng trị.

Nhưng đứa con riêng đó họ không phải họ Tịch mà là họ Lý.

Chẳng lẽ Tịch Tú là nghệ danh?