Chương 9: Tiếng Lòng Vang Lên Mọi Người Sửng Sốt

Cũng may có người nhà mẹ đẻ yêu thương như thế, Bạch phu nhân cũng mới tính có một chút tự tin cùng Bạch Trung Ngọc đối kháng như vậy.

Bạch phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Tô phu nhân, đáp lời:

- Huỳnh nhi chính là ta từ nhỏ nhìn lớn lên, hôn sự của nàng, sao ta lại có thể không tự mình trấn cửa ải được chứ?

Lúc này người gác cổng tới báo:

- Hà phu nhân mang theo công tử tới cửa.

Bạch phu nhân gật đầu:

- Kia liền thỉnh bọn họ tới noãn các ngồi đi!

Lúc này Bạch Hiểu Sinh đã được mẫu thân đặt nằm trong nôi rồi. Hắn mở to mắt to nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, nghĩ thầm hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy, có lễ hội gì sao?

Lúc này, bỗng nhiên một gương mặt xinh đẹp phấn nộn mang theo nụ cười tươi tắn hiện ra trước mắt của Bạch Hiểu Sinh. Gương mặt thon thon như trứng ngỗng với sóng mũi cao cao, mi dài cong như rẽ quạt, môi đỏ thắm tựa thoa son, da như bạch ngọc, xinh đẹp cực kỳ.

Bạch Hiểu Sinh đôi mắt sáng lấp lánh, nghĩ thầm tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này từ đâu xuất hiện vậy?

Tiểu tỷ tỷ trong tay còn cầm cái trống bỏi, một bên nhìn hắn một bên nói:

- Sinh nhi, ngươi là Sinh nhi đúng không? Ta là tỷ tỷ, là đại tỷ tỷ. Sinh nhi lớn lên thật xinh đẹp, chờ ngươi trưởng thành đại tỷ tỷ mang ngươi đi chơi có chịu không?

Bạch Hiểu Sinh nháy mắt liền hiểu rõ, thì ra vị này chính là đại biểu tỷ của hắn. Ngay sau đó Bạch Hiểu Sinh lại nghĩ tới dưa mà ngày hôm qua hắn vừa mới ăn.

[Đại biểu tỷ? Chính là vị đại biểu tỷ gả vào Hà gia không đến một năm đã bị Hà đại công tử ng·ược đ·ãi đến ch·ết sao? Tỷ ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, Hà đại công tử kia sao lại có thể nhẫn tâm xuống tay? Khi đó đại tỷ đã mang thai, một thi hai mệnh luôn đấy…]

Tô Đại Oánh bị giọng nói đột ngột vang lên trong tai dọa cho sợ hãi. Trống bỏi đang cầm trên tay của nàng cũng cầm không vững, rơi xuống đất vang lên một tiếng khô khốc. Tô phu nhân ngồi cách đó không xa, trông thấy động tĩnh thì có phần phiền trách, nói:

- Oánh Oánh, đã lớn đến sắp phải nghị thân rồi, sao lại còn không ổn trọng như thế? Không cẩn thận làm Sinh nhi hoảng sợ như thế. Con bị làm sao vậy?

Tô Đại Oánh mặt mày biến sắc, ấp a ấp úng nói:

- Không… Không có gì…

Vừa mới rồi là nàng bị ảo giác sao?

Lúc này Hà gia mẫu tử tới rồi. Hà phu nhân vừa vào cửa liền lớn giọng hỏi han:

- Tô gia muội muội, ngươi có khỏe hơn chưa? Ta hôm nay cho ngươi mang theo một cây nhân sâm trăm năm tuổi, chuyên giúp cho người bệnh bồi bổ thân mình.

Bạch phu nhân nằm dựa ở trên giường chưa động, chỉ nhàn nhạt đáp lời:

- Hà phu nhân, ta thân mình không tiện, liền không dậy nổi để chiêu đãi ngài, mời ngồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh niên đang đứng bên cạnh Hà phu nhân. Người này tướng mạo đường đường dáng người cường tráng. Bạch phu nhân đoán ra được hắn là ai nhưng vẫn ra vẻ hỏi han:

- Đây chắc là Hà đại công tử đúng không?

Hà phu nhân lập tức đem nhi tử đẩy đến phía trước, tự hào giới thiệu:

- Đúng là khuyển tử, khuyển tử bất tài, thi hương khi liền được Giải Nguyên. Năm trước đại khảo, cũng được tiến sĩ nhị giáp, hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện.

Lời này ý tại ngôn ngoại, tất cả đều là đối với nhi tử hết lời ca ngợi, đồng thời ngầm ám chỉ Tô gia nhà các ngươi có thể trèo cao kết thân với Hà gia, kia chính là phải thắp nhang cảm tạ đất trời.

Trong nôi Bạch Hiểu Sinh cười lạnh một tiếng:

[Ha ha ha, ai thi đỗ tiến sĩ mà không đến làm việc ở Hàn Lâm Viện, khoe khoang cái gì.]

Thanh âm này tuy non nớt nhưng vang lên vô cùng rành rọt, lọt vào tai của tất cả những người đang ở trong phòng này. Mọi người ngơ ngẩn, sửng sốt một hồi. Tuy nhiên bọn họ đều cho rằng chính mình ảo giác, không ai dám lên tiếng thắc mắc. Chỉ có Bạch phu nhân vẻ mặt đạm nhiên, gật đầu nói:

- Quả nhiên Hà đại công tử là thiếu niên tuấn tú lịch sự. Chỉ là nhìn qua sắc mặt không tốt lắm, là do đêm qua không ngủ được tốt sao?

Hà đại công tử vừa muốn nói chuyện, lại bị Hà phu nhân đoạt trước:

- Hàn Lâm Viện Hàn đại học sĩ vô cùng coi trọng hắn, cho hắn phân công biên tu chức vị quan trọng. Hạo nhi cũng là cẩn trọng, bận rộn tới rồi sau nửa đêm mới nghỉ ngơi đâu.

Tô phu nhân trong mắt tràn đầy thưởng thức:

- Hà đại công tử quả nhiên có tương lai, hảo nam nhi đích xác muốn lấy sự nghiệp làm trọng.

Kết quả giây tiếp theo lại bị một cái phun tào thanh âm chọc thủng:

[Bản thân hắn không có miệng sao? Chính mình sao lại không nói gì? Thật là một tên bám váy mẹ. Lại nói hắn kia nơi nào là vội công tác a, rõ ràng là ở Khoái Ý Lâu cùng kỹ nữ vừa mới lên đầu bảng bên người vật lộn một buổi tối, sắc mặt có thể đẹp mới là lạ đấy.]