Thấy cô mặt ủ mày chau, chị Vương lấy giọng điệu của người từng trải nói, “Thực ra đàn ông bọn họ cũng không phải là không hiểu phong tình, huống chi cho đến bây giờ cậu ấy cũng chưa từng dẫn cô gái nào đến chỗ chúng ta, em là người thứ nhất, lần này đã nói lên địa vị của em trong lòng cậu ấy tuyệt đối bất đồng đúng không?”
“Thật vậy chăng?” Đầu ngan ngốc kia có trong sạch như vậy?
“Thật sự.” Vỗ vỗ tay cô, chị Vương tiếp tục nói cho cô biết các bí mật nhỏ liên quan đến Sài Ngạn Quân, “Em chẳng những là cô gái đầu tiên cậu ấy dẫn đến, cũng tuyệt đối là cô gái cậu ấy vô cùng quan tâm.”
“A? Vậy quan tâm của anh ấy cũng quá không có cảm giác tồn tại rồi!” Bằng không sao cô không cảm giác được đây? dღđ☆L☆qღđ
“Đàn ông chính là thâm trầm, có chuyện cũng không nói ra ngoài, bằng không chờ một chút nữa em hơi quay đầu, ánh mắt nhìn trộm phương hướng của cậu ấy sẽ biết.” Chị Vương ái muội nói.
Như vậy là có thể nhìn thấy quan tâm và chú ý của anh.
Nguyên Tiểu Thu nửa tin nửa ngờ làm theo lời chị Vương, hơi hơi quay đầu, dùng khóe mắt nhìn Sài Ngạn Quân vẫn đang nói chuyện phiếm, lại nhìn thấy trong lúc anh nói chuyện thỉnh thoảng sẽ liếc về phía cô, nhu tình trong ánh mắt kia đủ để say lòng người.
Anh... Anh khi nào thì dùng ánh mắt khiến người ta thẹn thùng này nhìn cô?
“Xem ra em cuối cùng cũng chú ý đến động tác nhỏ của cậu ấy, mặc dù vừa mới bắt đầu cậu ấy là nói chuyện với chồng chị, nhưng là ánh mắt vẫn không ngừng liếc trộm em, như là sợ chị nuốt em vào đυ.ng vậy.” Chị Vương trêu chọc nói.
Ánh mắt của người trẻ tuổi chính là không giống, khiến cho Obasan ngồi bên cạnh như chị cũng bị thẹn thùng lây.
“Kia... nào có khoa trương như vậy đâu!” Vụиɠ ŧяộʍ dò xét liếc anh một cái, Nguyên Tiểu Thu thẹn thùng trả lời.
“Có khoa trương như vậy hay không, chờ đến khi hai người các em ở chung một chỗ chẳng phải sẽ biết sao?” Chị Vương giọng điệu ái muội cười.
Còn chưa kịp hỏi xem chị đây là có ý gì? Thì chị Vương lại đột nhiên đứng lên, duỗi duỗi cái lưng mỏi, sau đó lớn tiếng nói.
“A a~~ Tôi cũng không còn trẻ tuổi rồi! Mới muộn một chút chưa ngủ liền không chịu nổi, vẫn là để cho người trẻ tuổi cùng nhau tán gẫu thôi! Đi nào! Đi nào! Lão già đi ngủ thôi!”
“Từ từ, tôi còn có lời muốn cùng em Sài tán gẫu.”
“Tán gẫu cái gì? Không đi ngủ sớm mai dậy mà buồn ngủ thì đừng có kêu đó!”
Nói xong, chị Vương không để ý đến ý nguyện của chồng, tự mình kéo ông về phòng, còn quay đầu lại nháy mắt với Nguyên Tiểu Thu, cổ vũ cô nắm chắc cơ hội, cùng người đàn ông chỉ biết liếc trộm kia xúc tiến tình cảm.
Ít đi vợ chồng chị Vương, hai người mỗi người ngồi một bên, đột nhiên lâm vào yên lặng, không biết nên mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này như thế nào.
“Cái kia…”
“Em…”
“Anh nói trước đi.”
“Em nói trước đi.”
Không hẹn mà cùng nói lời ăn ý, nhất thời lại khiến hai người rơi vào trầm mặc.
Sau cùng vẫn là Nguyên Tiểu Thu thiếu kiên nhẫn, lần thứ hai mở miệng phá vỡ trầm mặc khiến người ta hít thở không thông này, “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta giống như một đôi tình lữ đang kết giao sao?”
“Cái gì?” Anh lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Em nói, anh không thấy là chúng ta như vậy rất không giống một đôi tình lữ đang kết giao sao?” Kiềm lại tính tình lặp lại vấn đề quan trọng cô vừa nói một lần nữa. Hôm nay cô nhất định phải nói cho anh biết, phụ nữ không phải là động vật dựa vào biểu hiện kín đáp liền thỏa mãn.
Sài Ngạn Quân nghe vấn đề của cô, ngu ngơ không biết nên đáp lại thế nào.
Bọn họ không giống tình lữ sao? Vậy như thế nào mới đúng là biểu hiện mà cô cho rằng tình lữ bình thường nên có? Chuyện này đối với người có kinh nghiệm về tình yêu quá thấp như anh mà nói, thật sự là một vấn đề có độ khó cao.
Giữa trưa bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, sẽ tâm sự một chút về công việc hoặc một số việc vặt trong sinh hoạt, ọn họ còn làm một số động tác thân mật, thậm chí anh còn muốn giới thiệu cô với bạn tốt, như vậy vẫn chưa được xem là biểu hiện mà tình nữ nên có sao? Anh thật sự không có biện pháp lý giải.
“Anh cảm thấy... như vậy không có gì không đúng cả!” Gãi gãi đầu, Sài Ngạn Quân vẫn là vẻ mặt ngu ngơ.
Nguyên Tiểu Thu thấy khuôn mặt tuấn tú ngăm đen của anh lộ ra khó hiểu, cô liền biết nếu mình không kê đơn mạnh, có lẽ anh vẫn không có biện pháp lý giải trọng điểm trong lời nói của cô ở chỗ nào.
“Được rồi! Vậy em đổi cách hỏi khác, anh cảm thấy em không có biện pháp gợi lên du͙© vọиɠ của anh sao?” Thế này là đủ trực tiếp rồi phải không?
Đúng thôi! Ngay cả phu tử (thầy giáo) cũng nói thực sắc tính dã, sao anh lại vẫn như cọc gỗ không hiểu được tình thú đây!
Nghe thấy lời nói kinh hãi thế tục của cô, ly trà vốn đang đặt trong tay Sài Ngạn Quân thiếu chút nữa thì văng ra ngoài, người cũng suýt ngã khỏi ghế.
“Em, em nói cái gì... Cái kia anh...”
“Đừng chỉ nói em rồi lại anh.” Nguyên Tiểu Thu xông lên trước túm lấy áo anh, để cho hai người trực tiếp đối mặt, dũng cảm hỏi, “Cho em một đáp án rõ ràng, là có thể hay là không thể?” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Ửng hồng trên mặt anh có thể dùng bóng đêm che dấu, nhưng tiếng tim đập như sấm lại không cách nào khống chế, “Có thể...” Thanh âm tuy rằng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng đáp án vẫn rõ ràng truyền tới trong tai Nguyên Tiểu Thu.
“Nếu có thể, vì sao anh lại không có phản ứng nên có của tình lữ? Anh nói, anh nhìn thấy em chẳng lẽ lại không có kí©h thí©ɧ muốn hôn em sờ soạng em, thậm chí làm chuyện hơn cả hôn sao?” Mỗi lần bọn họ gặp mặt đều chỉ ôm nhau rồi nói chuyện phiếm, trừ công việc ra thì chính là mấy việc vặt vãnh, cái này cùng bạn bè có gì khác nhau chứ?
Hôm nay cô nhất định phải dạy bảo tên đầu ngan không hiểu phong tình này thật tốt, thân là một người bạn trai tốt nên có biểu hiện thế nào mới tính là đủ tư cách.
“Nhưng là chúng ta kết giao còn chưa được hai tháng...” Đối với người bảo thủ như anh mà nói, hiện tại vẫn chỉ nên tới giai đoạn nắm tay, ôm đã hành vi anh cảm thấy vô cùng quá mức rồi.
“Vứt bỏ cái quy tắc kết giao chậm chạp kia của anh đi, rồi đi theo nhịp bước của em.”
“Em... Nhịp bước của em?”
“Không sai! Bạn trai của em, bạn gái của anh cảm thấy chúng ta đã kết giao được hơn một tháng, hiện tại hẳn là có quyền lợi bắt đầu nụ hôn đầu tiên của chúng ta.” Nguyên Tiểu Thu vứt bỏ rụt rè của phái nữ, chủ động yêu cầu.
Tuy rằng ánh mắt ngay thẳng của anh khiến cô thẹn thùng không thôi, nhưng chỉ nhìn không thôi là không đủ, nhìn theo loại bước đi này của anh mà nói, bọn họ không biết phải đợi đến khi nào mới có thể phát triển thêm một bước mới.
Hôm nay nếu đã muốn nói rõ ràng, thì cô cũng không muốn lại tiếp tục đắn đo sự rụt rè của thiếu nữ gì đó nữa, dù sao ngay từ đầu, trước mặt anh cô đã không còn hình tượng gì đáng nói. Huống chi, chị Vương cũng đã đặc biệt tạo cơ hội cho cô, không dứt khoát một chút để hai người bước ra khỏi tình yêu lý tưởng thuần khiết thì còn phải đợi đến khi nào.
Không biết khi nào thì, vốn chỉ túm lấy áo cô đã ngồi lên đùi anh, ngửa cổ chờ anh đáp lại.
“Mau lên nào!” Thấy anh vẫn kéo dài dây dưa, Nguyên Tiểu Thu nhịn không được thúc giục.
Anh không biết muốn cô vứt bỏ rụt rè làm ra loại hành vi này, phải cần dũng khí rất lớn à?
Còn tiếp tục để anh kéo dài dây dưa như vậy nữa, dũng khí của cô cũng sắp chạy hết rồi!
“Nhưng là...” Sài Ngạn Quân vẫn còn do dự.
“Lại nhưng là nữa chúng ta liền chia tay.” Cô đưa ra đòn sát thủ.
Sài Ngạn Quân không khỏi khẽ thở dài, nhẹ nâng cằm cô lên, phủ môi mình lên trên đó.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng còn mang theo hương trà nhàn nhạt anh vừa uống, cực kỳ ngọt cực kỳ dịu dàng, trong tích tắc môi của hai người chạm vào nhau đấy, Nguyên Tiểu Thu ở trong lòng nhanh chóng đưa ra lời bình.