Tình yêu đối với cô mà nói chỉ có tuyệt đối thành thực, cho dù là đang đối mặt với một người xa lạ, cô cũng sẽ không nói dối.
Củng Trường Thanh nhìn gương mặt không có chút nào là nói đùa của cô, cuối cùng cũng tiếp thu sự thật này, cũng định nói tin tức này cho em trai mình biết, để nó có thể giảm bớt thời gian vào việc để tâm tới thư ký Nguyên.
Mặc dù không xác định được là nó có thật sự ngoan ngoan buông tha hay không.
“Thật sự là đáng tiếc.” Anh ta tiếc hận thở dài.
“Ông chủ, đáng tiếc cái gì?” Nguyên Tiểu Thu thấy anh ta bỗng nhiên thở dài mà không có lý do, hoàn toàn là chạm không tới suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị. (ý là khó hiểu.)
Đang nói sao tự dưng anh ta lại cảm thán chứ?
“Vốn tôi còn nghĩ rằng cô có khả năng trở thành em dâu... Hiện tại xem ra là hoàn toàn không có khả năng rồi.”
Nghe được lời nói của anh ta, Nguyên Tiểu Thu nghiêm sắc mặt, giọng điệu không tán thành nói: “Ông chủ, lời này của anh nói sai rồi.”
“Hả? Tôi nói sai ở đâu chứ?”
“Không phải là xem ra hoàn toàn không có khả năng,” Cô cười nói, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt, “Mà là ngay từ đầu đã hoàn toàn không có một chút khả năng nào.”
Cô sẽ suy xét đến cái tên phiền phức kia? Kiếp sau cũng không có khả năng.
Củng Trường Thanh nghe thấy câu trả lời của cô, trừ bỏ á khẩu không nói được gì ra, ở trong lòng cũng ngầm cười khổ.
Xem ra thư ký Nguyên vô cùng vô cùng chán ghét Thì Thanh! Kế hoạch muốn tác hợp hai người này với nhau của anh ta và vợ không có hy vọng rồi.
Chương 3
Sau khi trải qua bị Củng Thì Thanh quấy nhiễu, Nguyên Tiểu Thu tâm trạng tồi tệ về đến nhà mới nghĩ đến. Hôm nay cô không cùng bạn trai Sài Ngạn Quân đi ăn đồ ăn Trung Quốc, nhưng anh vậy mà cũng không gọi điện thoại tới.
Như vậy không quá giống tình lữ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đâu nhỉ!
Tình lữ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt không phải là nên ngọt ngọt ngào ngào ngay cả tách nhau nửa phút cũng không được, vượt qua một giờ nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại nói mấy lời ngọt ngào nổi da gà mới được hay sao?
Chẳng lẽ những hành động này chỉ có trong tiểu thuyết nhàm chán mà tác giả tưởng tượng ra, chứ thật ra thì trên thực tế căn bản sẽ không có người làm như vậy sao?
Đây là lần đầu tiên sau khi tan làm mà Nguyên Tiểu Thu lại vắt hết óc suy nghĩ vấn đề nghiêm trọng liên quan đến bản thân.
Là do anh quá bận quên gọi điện thoại cho cô đúng không?
Đó là một lý do tốt, nhưng là... Nguyên Tiểu Thu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, ở Trung Quốc giờ chuẩn lúc này là buổi tối bảy giờ bốn mươi chín phút.
Hiện tại bây giờ bên ngoài đều đã tối đen, dù công trường có phải làm thêm giờ thì bây giờ cũng có thể nghỉ ngơi rồi!
Lý do bởi vì bận rộn mà không thể gọi điện thoại lập tức bị Nguyên Tiểu Thu phủ định.
Hay là vì tính anh xấu hổ bảo thủ, cho nên chờ cô ‘tích cực chủ động’ gọi điện qua?
Lấy hình thức kết giao của bọn họ đến xem, cái lý do này không thể không có khả năng, trước giữ lại rồi sau khi ngủ dậy sẽ từ từ suy xét.
Sẽ không phải là bởi vì anh... Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ?
Suy nghĩ đến loại khả năng này khiến trái tim của Nguyên Tiểu Thu không khỏi co rút, trong lòng liều mạng nguyền rủa chính mình miệng quạ đen, đồng thời còn cầu nguyện việc này không cần phát sinh.
Phi phi! Anh là người đàn ông đầu tiên cô thích, làm sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Nguyên Tiểu Thu mày không cần tự mình dọa mình.
Chỉ có điều... Nếu là thật thì làm sao bây giờ?
Suy nghĩ đến chuyện anh một mình cô đơn chịu tổn thương nằm ở trên giường bệnh, hoặc là các loại hình ảnh bi thảm khác, khiến Nguyên Tiểu Thu quản không được ý nghĩ vừa rồi chỉ là giả thiết lung tung mà cô nghĩ đến, vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho anh.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng chuông, trái tim của Nguyên Tiểu Thu gần như ngừng đập.
Lúc Nguyên Tiểu Thu cho rằng chính mình bởi vì trái tim ngừng đập mà chết, may mắn ở một đầu khác truyền đến giọng nói hùng hậu vững vàng của Sài Ngạn Quân.
“Là em...” Thở phảo một hơi, Nguyên Tiểu Thu lúc này mới phát hiện chính mình vừa rồi đã không tự giác được nín thở chờ anh nhận điện thoại.
“Ừ, anh biết, có chuyện gì sao?”
Nhừng lời này khiến mày của Nguyên Tiểu Thu cau chặt lại, giơ chiếc điện thoại ra trước mặt, muốn thử xuyên qua điện thoại trừng người đàn ông bên kia.
Cái gì gọi là có chuyện gì sao? Nghe xem, lời này giống như là lời của một người bạn trai khi nhận được điện thoại của bạn gái nên nói sao?
Tuy rằng cô đã không trông cậy vào anh có thể nói ra lời ngon tiếng ngọt gì, như là ít nhất cũng không cần khoa trương thành như vậy, đối xử với người bạn gái như hoa như ngọc là cô giống bà Vương cách vách chứ!
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao?” Nguyên Tiểu Thu giọng điệu không tốt hỏi lại.
Anh nếu dám nói một từ ‘phải’, bọn họ sẽ đi đứt.
“Không phải... Chỉ là hôm nay em không đến, anh nghĩ rằng em bận việc.” Sài Ngạn Quân thành thật nói, trong lời nói không để ý tiết lộ ra sự quan tâm của anh.
Rống ~ may mắn anh còn chưa ngu ngốc đến cái loại tình trạng này, “Em không bận việc, chỉ là vừa bị một con ruồi làm phiền có chút tức giận, cho nên ngay cả cơm cũng quên không ăn.”
“Cho dù tức giận cũng phải ăn cơm.” Anh dặn dò.
“Anh... Đây xem như là đang quan tâm bạn gái sao?”
Trái tim cô đập thình thịch, muốn moi được một hai câu lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng anh.
Phụ nữ mà! Vẫn cần lời ngon tiếng ngọt của người yêu mới có thể sống càng thêm xinh đẹp, giống như bông hoa, ngẫu nhiên vẫn cần người làm vườn tưới nước bón phân, mới có thể nở càng thêm đẹp!
Chỉ có điều đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, khiến cho cô không khỏi tức giận.
“Đến cùng là có phả hay không?”
“Ừ... Có muốn ra ngoài ăn cơm hay không?” Anh đột nhiên nói đến một cái vấn đề không liên quan, khiến Nguyên Tiểu Thu nhất thời không biết mình có nên tiếp tục hỏi lại không, chỉ có thể ngây ngốc bị anh dắt đi.
“Ừ.” Không biết vì cái gì, cô lại không tự chủ được ngoan ngoãn gật đầu.
“Hai mươi phút sau anh đến nhà đón em.”
“Ừ.”
Mãi cho đến khi điện thoại truyền đến thanh âm tút tút, Nguyên Tiểu Thu vẫn còn ngây ngốc trừng điện thoại ngẩn người.
Như thế nào... Cảm giác giống như cô hoàn toàn bị ăn đến sít sao?
~~~~~
“Ai gọi điện thoại vậy?” Nhan Phúc Hiên thấy bạn thân vẻ mặt vui vẻ nghe điện thoại, thuận miệng suy đoán, “Không phải là bạn gái cậu gọi điện tới đấy chứ?”
“Ừ.” Sài Ngạn Quân hào phóng thừa nhận.
Cái gì? Thật sự đoán trúng? Anh ta vẻ mặt kinh ngạc.
Sài Ngạn Quân giữ mình nhiều năm, cũng sắp có thể thay mình lập một cái đền thờ trinh tiết, vậy mà lại có bạn gái? Chuyện lớn như vậy sao không có ai báo cho anh ta một tiếng.
“Cậu khi nào thì kết giao bạn gái? Cô ấy là người như thế nào? Làm việc gì? Lớn lên như thế nào, còn không mau thành thực khai báo.” Nhan Phúc Hiên một hơi ném ra một đống vấn đề.
Thật sự không thể trách anh ta một lần hỏi
quá nhiều, anh ta thật sự rất muốn biết đến tột cùng là người phụ nữ như thế nào, lại có thể làm cho Sài Ngạn Quân gần như đã đắm chìm trong công việc cùng sở thích thừa nhận là bạn gái.
“Chuyện thời gian trước người rất tốt, là một thư ký.” Câu trả lời ngắn gọn, súc tích.
“Người rất tốt?” Trả lời không rõ ràng như vậy, sao có thể thỏa mãn sự quan tâm to lớn của anh ta đây! “Là tốt như thế nào?”
Là bề ngoài? Hay là cá tính? Cậu ta chỉ có một chữ tốt, ai biết đến cùng là cậu ta nói tới cái gì chứ?
“Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ.” Nhưng ở trong lòng anh cô có thể sánh bằng Lạc Thần*. Đây có lẽ là trong mắt tình nhân có Tây Thi, Sài Ngạn Quân vẻ mặt đỏ ửng nghĩ.