Cảm nhận được xúc cảm mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay, Sài Ngạn Quân rung động ngẩng đầu, thấy biểu tình thẹn thùng và khóe môi có ý cười của cô, dường như là đang cổ vũ anh đáp lại.
Mau lên! Mau cầm tay tôi đi! Tôi một cô gái cũng đã làm như vậy, chẳng lẽ anh không hiểu là phải nắm chặt cơ hội sao? Trên mặt Nguyên Tiểu Thu là nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng gọi anh mau đầu hàng.
Dường như là nghe được nội tâm đang hò hét của cô, cũng có lẽ là xác định chân tình giữa hai người, trên khuôn mặt ngăm đen của Sài Ngạn Quân hiện lên từng vệt đỏ ửng , bàn tay đặt trên ghế dài phủ lên tay cô, “Em…”
Ngừng thở, trái tim của Nguyên Tiểu Thu thiếu chút nữa ngừng đập, chỉ vì chờ anh nói ra đề nghị tuyệt vời nhất kia.
“Anh…” Sài Ngạn Quân chỉ ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn là không nói được lên lời.
Nguyên Tiểu Thu chờ một câu “Có muốn thử kết giao hay không” đến sắp ngừng thở, thiếu chút nữa không để ý rụt rè xông lên phía trước túm lấy áo của anh, lớn tiếng tuyên bố câu mà anh nói không lên lời.
Có khó như vậy sao? Chỉ có một câu bảy chữ “Có muốn thử kết giao hay không” đơn giản như vậy, anh làm sao có thể giống như đang đọc lời thề quan trọng, đọc được đầu nhưng lại không kết được đuôi chứ?
Chịu không nổi anh ấp a ấp úng, Nguyên Tiểu Thu lớn mật cầm tay anh, kiên định đề xuất ra một phương án giải quyết khác.
“Anh trước chờ một chút, chúng ta đổi phương thức khác.” Bằng không cứ anh của em như vậy, dù để anh nói đến khi trời tối, anh cũng sẽ không nói lên được câu mà cô muốn nghe!
“Đổi sang phương thức nào?” Sài Ngạn Quân bị động tác của cô làm giật mình, chỉ có thể ngây ngốc hỏi lại.
“Nếu anh nói không lên lời, vậy thì viết em cũng có thể chấp nhận.” Thần tốc lấy giấy bút từ trong túi xách ra đưa cho anh, Nguyên Tiểu Thu rất có tự tin đề xuất ra phương án giải quyết thứ hai.
Nói không lên lời không sao, bọn họ có thể về nguyên trạng, bắt chước người xưa dùng thư truyền đạt lại tình ý.
Tục ngữ nói rằng, mèo trắng mèo đen, có thể bắt mèo chính là chuột tốt, hiện tại đâu cần quan tâm nó cũ hay mới, dùng được chính là phương pháp tốt.
Ngoan ngoãn nhận lấy giấy bút, tuy Sài Ngạn Quân cảm thấy kỳ quái, nhưng là không thể không thừa nhận đây đúng là một ý kiến hay, sau khi anh soàn soạt viết mấy chữ to lên giấy thì trả giấy lại cho cô.
Anh giống như có chút thích em.
Nguyên Tiểu Thu nhìn thấy chữ trên giấy, làm cho cô thẹn thùng liếc mắt nhìn anh một cái, cũng cầm lấy bút ở bên cạnh viết xuống mấy chữ.
Em cũng vậy, nhưng là anh vẫn còn quên nói cái gì phải không?”
Những lời này mới đúng là trọng điểm, cũng là câu quan trọng nhất quyết định thân phận tương lai của hai người đó!
Cho dù là “Chúng ta kết giao đi”, hay là “Làm bạn gái anh đi” hai cách nói này đều có thể, cô là người thân thiết hiền lành, cực kì dễ thương lượng.
Sài Ngạn Quân cau mày khó hiểu nhìn cô, sau đó lại nhìn chữ trên giấy, sau cùng vẫn là cầm bút viết xuống nghi vấn.
Anh đã quên nói cái gì?
Vốn tưởng rằng lần này có thể nhìn thấy câu nói mà mình muốn, không nghĩ tới anh quả nhiên có thể sánh bằng tên ngốc Lương Chúc, cô đều đã ám chỉ rõ ràng như vậy, lại vẫn còn chưa biết cô muốn nghe cái gì.
Chẳng lẽ câu quan trọng như vậy, vẫn còn muốn cô buông tha rụt rè nói với anh sao?
Nguyên Tiểu Thu đang vật lộn với suy nghĩ có muốn nhắc nhở anh hay không, đột nhiên cảm thấy tình huống hiện tại thật sự là ngu ngốc hết chỗ nói. Cũng chỉ là một câu nói, muốn nói ra có khó như vậy sao?
Mà nếu như anh vẫn không nói được, vậy chẳng phải là muốn cô cùng anh chơi trò huơ tay huơ chân cho anh hiểu ư.
Nghĩ đến một màn ngu ngốc kia, khiến cho Nguyên Tiểu Thu nhịn không được nở nụ cười, rốt cuộc cũng nghĩ ra được mình nên viết cái gì rồi.
Nhanh chóng viết xuống mấy chữ to, lần này cô không đưa giấy cho anh mà là giơ tờ giấy lên cao, để cho anh nhìn rõ chữ trên giấy.
Chúng ta kết giao đi! Còn nữa, mời anh cho bạn gái tiền nhiệm mới nhất của mình một cái ôm!
Sài Ngạn Quân ngây ngốc nhìn mấy chữ to, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt nhìn nhầm.
Ở giữa anh đã bỏ qua cái gì rồi sao? Bằng không sao lại thoáng cái đã từ nắm tay đến giai đoạn ôm rồi?
Nguyên Tiểu Thu thấy anh chậm chạp không có phản ứng, còn tưởng rằng chính mình viết sai, kiểm tra lại một lần, sau khi xác định rằng mình không viết sai lại giơ cao lên cho anh xem.
“Em xác định hiện tại không phải là anh nhìn nhầm chứ?” Sài Ngạn Quân lại xác nhận.
“Em có thể đảm bảo, mỗi một chữ anh nhìn thấy đều không phải ảo giác.”
“Nhưng là quần áo anh lúc này rất bẩn.” Anh nhắc nhở cô, sợ làm bẩn bộ âu phục nhìn qua chất liệu không tệ của cô.
“Tin tưởng em, em một chút cũng không để ý.” Nguyên Tiểu Thu khó có được sảng khoái nói ra câu này, “Trừ phi là anh rất để ý thôi!”
“Không... Nói thật ra, đáp án của anh không cho phép anh để ý.” Hai con ngươi mắt của anh bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
“Như thế... Em có vinh hạnh được biết đáp án của anh không?”
Sài Ngạn Quân nở nụ cười yếu ớt, dang hai tay ra, cho dù ở giữa cách một cô bé đã buồn ngủ, nhưng vẫn không có biện pháp ngăn cản động tác anh ôm cô vào lòng.
“Xin chỉ giáo nhiều hơn, bạn gái mới nhậm chức của anh.”
“Bạn trai mới nhậm chức của em, cũng xin anh chỉ giáo nhiều hơn.” Nguyên Tiểu Thu lộ ra núm đồng tiền thỏa mãn, đáp lại cái ôm của anh.
Dưới ánh mặt trời chói chang, câu chuyện tình yêu của hai người đang muốn bắt đầu....
Từ sau ngày đó, cứ giữa trưa Nguyên Tiểu Thu đều sẽ xách theo cơm hộp đến thăm ban. Chính là mấy ngày đầu bởi vì còn có bóng đèn nhỏ ở giữa, cho nên anh và cô cũng không dám có hành động quá mức thân mật nào, dù ôm cũng chỉ một chút liền dừng, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có lẽ là bởi vì liên quan đến việc bóng đèn nhỏ được ba mẹ nó đón về nhà, cô mới bắt đầu cảm thấy quan hệ giữa hai người mới chính thức có hương vị của tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Chẳng qua, mặc dù nói là đang trong tình yêu cuồng nhiệt... Nhưng anh còn rụt rè hơn cả phụ nữ như cô, trước mắt bọn họ trừ ôm ra, hoàn toàn không có tiến thêm một bước nào nữa, càng không nói bọn họ mỗi ngày trừ cùng nhau ăn cơm trưa, căn bản là ngay cả một lần hẹn hò chính thức cũng không có.
Là anh không muốn cùng cô có tiếp xúc thân mật hơn? Hay là do cô quá mức nôn nóng, muốn để quan hệ của hai người tiến triển trong khoảng thời gian ngắn đây?
Trong tay xử lý công văn được xếp thành tháp khi ông chủ không có ở đây, Nguyên Tiểu Thu không yên lòng nghĩ đến quan hệ không có gì tiến triển của hai người.
“Khụ khụ! Thư ký Nguyên... Thư ký Nguyên!” Bày ra một tư thế anh tuấn, Củng Thì Thanh đứng ở trước bàn của cô, ý muốn gọi thần trí không biết đang chu du đến phương nào của cô trở về.
“Làm gì?” Hơi giương mắt, nhìn thấy mặt của người tới, Nguyên Tiểu Thu tức giận nói.
Lại tới nữa! Người này không biết hết hy vọng là gì sao?
Củng Thì Thanh, em trai ông chủ, cũng là chủ nhiệm bộ phận nghiệp vụ của công ty, bình thường không có việc gì liền thích ở công ty tán gái, đánh rắm. Dù không gây ra họa, nhưng cô chính là không thích người như vậy, cho nên trừ khi có việc phải tiếp xúc, nếu không trên cơ bản vừa nhìn thấy anh ta, cô có thể tránh liền tránh rất xa.
Nhưng là loại hành động cự tuyệt này lại gợi lên hứng thú của Củng nhị thiếu, khiến anh ta không có việc gì là lại lên văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất lắc lư, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền phiền.
“Thư ký Nguyên, đừng không biết đạo làm người như vậy, dầu gì tôi cũng là một trong những ông chủ của cô.” Củng Thì Thanh đã sớm thành thói quen với chuyện cô không cho anh ta sắc mặt hòa nhã như vậy rồi, chẳng những không tức giận, lại còn cho rằng điều này lại càng tăng thêm tính khiêu chiến cho anh ta.