Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta thường nói lấy vợ thì lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha, vậy mà người đàn ông trong truyện Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt lại có những suy nghĩ ngược lại. Một …
Xem Thêm

Anh đột nhiên đứng lên, khiến cho Nguyên Tiểu Thu đang rất tức giận giật mình, cho rằng anh muốn đánh quỷ nhỏ còn chưa biết thói đời hiểm ác kia.

“Em gái nhỏ, không thể như vậy nhé! Mẹ em đã tức giận rồi kìa.” Sài Ngạn Quân vỗ vỗ đầu con bé, trên khuôn mặt nghiêm túc khó có được một chút dịu dàng. Thấy cô bé con sững sờ gật đầu, anh mới đứng thẳng dậy, đối Nguyên Tiểu Thu còn chưa rõ tình huống nói, “Em gái nhỏ không phải cố ý, cô không cần quá để ý.”

“Nhưng là…” Cô vội vàng bước lên phía trước một bước, “Quần áo của anh bị bẩn rồi.”

“Không sao! Quần áo bẩn giặt là được rồi.” Anh không để bụng nói.

“Không! Xin hãy nói cho tôi biết số di động của anh, tên, địa chỉ, tôi nhất định sẽ mua bộ mới đền cho anh.” Nói đùa, cứ như vậy để cho anh đi, vậy cô phải tới đâu tìm người đàn ông làm cô có cảm giác đây.

Có cần thiết phải phiền toái như vậy sao? Cô có phải quá quan trọng hóa vấn đề rồi không? Sài Ngạn Quân khó hiểu nhìn cô.

“Không cần phiền toái vậy đâu.”

“Một chút cũng không phiền toái!” Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười công thức nói, xòe bàn tay ra, “Xin anh hãy để lại phương thức liên lạc!”

Ha ha! Khó được ở nhà hàng buffe này phát hiện ra mùa xuân đến muộn của mình, cô sao có thể cứ như vậy thả anh đi chứ!

Trong công trường, công nhân đang cố gắng làm việc, thanh âm máy móc chạy ầm ầm bên tai không dứt, nhưng những ngoại lực ồn ào này một chút cũng không ảnh hưởng đến Sài Ngạn Quân đang buồn ngủ.

Anh nghĩ hiện tại anh đang đối mặt với quấy nhiễu chưa từng gặp phải, mà nguyên nhân chính là đến từ bữa cơm trưa ngày hôm qua, khi biết đôi mẹ con trẻ tuổi đó.

Vừa nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, anh vác lên bao xi măng không hề nặng đối với mình, không nhịn được lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng gặp qua phụ nữ như vậy… Nhiệt tình muốn bù lại sai lầm của mình.

Cho dù anh đã rất nghiêm túc nói thật sự không cần bồi thường, nhưng cô vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình ngăn anh lại, hơn nữa không biết lấy giấy bút từ đâu ra muốn anh viết lại phương thức liên lạc, cảm giác giống như nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, thái độ cường ngạnh không cho người khác có biện pháp cự tuyệt.

Rõ ràng ngày hôm qua anh ngồi trong góc khuất của nhà hàng buffe, hai người nữ một lớn một nhỏ ngăn anh, khiến anh không có đường thối lui, chỉ có thể ngoan ngoãn viết xuống phương thức liên lạc và địa chỉ công trường, còn hẹn buổi trưa hôm nay cùng nhau ăn cơm.

Ai~…nghĩ đến lát nữa lại muốn nhìn thấy đôi mẹ con kia, đầu của anh bắt đầu đau.

Sài Ngạn Quân khó có vẻ mặt khổ não các công nhân khác đều xem ở trong mắt, nhưng lại không ai dám tiến lên hỏi đốc công, chỉ dám bí mật thảo luận ở phía dưới.

“Đốc công sao vậy? Ngày hôm qua sau khi ăn cơm xong trở về, liền vẫn là lạ!”

“Không phải là gặp phải chuyện gì phiền toái đấy chứ?”

“Xin nhờ, chỉ ăn một bữa cơm, làm sao có thể gặp phải chuyện gì phiền toái đây! Theo tôi, đây là gặp được một cô gái nào đó thôi!” Một công nhân tuổi lớn nhất, dựa vào kinh nghiệm mười năm của mình lớn mật bình luận.

Người công nhân vừa nói xong, một đám công nhân lại càng cao hứng thảo luận chuyện tình cảm của đốc công, mãi đến khi tiếng chuông báo đến giờ ăn cơm vang lên, mới sôi nổi đến văn phòng tạm thời nhận cơm hộp chuẩn bị ăn cơm trưa.

Cẩn thận cầm kết thúc công việc trong tay, Sài Ngạn Quân không vào văn phòng nhận cơm hộp, mà là không nhanh không chậm đi ra ngoài công trường, chờ đôi mẹ con làm cho anh khổ não cả buổi sáng.

Còn chưa đi ra khỏi công trường, từ xa anh đã nhìn thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ, xách theo một hộp tiện lợi to chờ ở bên ngoài.

Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, cái mũ trên đầu cô bé con gần như chuẩn bị bay, người phụ nữ ở bên cạnh lập tức đội mũ về trên đầu cô bé, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận cột chặt dây mũ.

Một màn kia khiến Sài Ngạn Quân dừng bước, đôi má hơi phiếm hồng, đồng thời trong lòng dâng lên rung động không nên có.

Một màn kia, hai người đó giống như là vợ và con gái anh…

Dừng lại! Sài Ngạn Quân mi là cầm thú sao? Kia chính là vợ và con gái của người khác! Cái loại ý nghĩ linh tinh trong lòng mi căn bản là ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ! Anh lắc đầu, trong lòng cũng tức giận tự mắng chính mình.

Hít một hơi thật sâu, xua đi tạp niệm không nên có trong đầu, Sài Ngạn Quân một lần nữa mở chân đi về phía hai người kia.

Trước cám ơn các cô có ý tốt đặc biệt mang quần áo đến, sau đó lại cho thấy mình còn việc phải làm không có biện pháp làm bạn với các cô, từ đó về sau, bọn họ sẽ trở lại quỹ đạo sinh hoạt vốn có, anh cũng sẽ không lại có suy nghĩ không nên có.

Không sai! Sau hôm nay, bọn họ cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa! Anh tự nhắc nhở mình như vậy.

Chỉ có điều… Sẽ thuận lợi như vậy sao?

Cùng quỷ nhỏ đứng ở bên ngoài công trường, thật ra trong lòng Nguyên Tiểu Thu vô cùng không yên, thậm chí hai tay còn ra mồ hôi.

Nói thật, nếu không phải cực kì khẳng định chính mình quả thật là mối tình đầu, cô sẽ cho rằng hành động ngày hôm qua của mình kỳ thật là đảo ngược của nữ hoa si thành tính làm ra.

Bức đàn ông đến góc tường, sau đó muốn người ta giao ra phương thức liên lạc, lại còn buộc người ta hẹn hôm nay cùng nhau ăn cơm, cho tới bây giờ cô vẫn chưa tin rằng, ngày hôm qua cô thật sự làm ra hành động lớn mật như vậy.

Mặc dù cảm thấy không thể tin, nhưng cô cũng không hối hận về hành động ngày hôm qua, bởi vì cô tin tưởng, ba ngày sau hai mươi lăm năm thiếu tình yêu tưới mát. người đàn ông tên Sài Ngạn Quân này, tuyệt đối là món quà tốt nhất mà thượng đế an cho cô.

Từ trước đến nay cô yêu tiền như mạng, chỉ biết vững vàng đỡ lấy món quà từ trên trời rơi xuống, nào có đạo lý làm như không thấy.

Nếu là người phụ nữ thông minh, thì phải giữ chặt lấy người đang ông chất lượng tốt, gϊếŧ ngay lập tức, đây mới là hành động mà Nguyên Tiểu Thu cô nên có.

Chẳng qua theo đuổi đàn ông là theo đuổi đàn ông. Mặc dù trong tay dắt quỷ nhỏ đã làm cô trở thành trò cười cho thiên hạ ngày hôm qua, nhưng cũng không thể để mặc nó tự sinh tự diệt, cho nên đành phải mang theo bóng đèn nhỏ này thôi!

Chỉ có điều quỷ nhỏ này cũng coi như là thần tình yêu của cô. Dù sao nếu không có nó, cô căn bản là không có khả năng chú ý tới anh.

Vừa mới nghĩ đến quỷ nhỏ đó, thì nó liền lập tức xảy ra vấn đề, chỉ thấy con bé đột nhiên nắm chặt âu phục nhỏ màu trắng, vẻ mặt lã chã chực khóc nói, “Mẹ… Con muốn đi tiểu!”

Cái gì? Nó muốn đi tiểu? Ở nơi trước không có thôn, sau không có cửa hàng này, muốn cô đi đâu tìm nhà vệ sinh cho nó đi tiểu chứ?

“Không thể nhịn một chút sao?” Nguyên Tiểu Thu thử cùng con bé thương lượng.

“Không được.” Củng Hiểu Huyên lập tức phủ quyết.

“Vậy sao… làm sao bây giờ?” Aiz ôi! Dù sao cũng không thể bảo con bé kéo váy giải quyết ngay ở đây chứ!

Một lớn một nhỏ giằng co, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, mà Sài Ngạn Quân vừa đi đến, nhìn thấy chính là một cảnh tượng kỳ quái như vậy.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi, trong lòng tự hỏi sao đôi mẹ con này sao lại luôn xảy ra vấn đề.

“Con bé muốn đi toilet đó!”

“Người ta muốn đi tiểu á!”

Một lớn một nhỏ đồng thời mở miệng, mang theo chút nghẹn ngào, hai người cùng lúc quay lại nhìn anh, chỉ còn thiếu là chưa khóc ngã vào trên người anh.

Hóa ra là muốn đi WC, gần đây quả thật là không có cửa hàng có thể cho các cô mượn toilet, cho dù muốn đến công viên gần đây cũng phải mất mười phút, khó trách hai người này sẽ có vẻ mặt khóc tang.

Hiểu biết rõ tình hình, Sài Ngạn Quân trước trấn an cô bé váy sắp bị kéo xuống, “Chú trước mang cháu đến WC di động đi tiểu nhé.”

Thêm Bình Luận