Chương 9 : Hôn

Tiếng gió thổi qua những tán lá, mặt nước tĩnh lặng đang phản chiếu một đôi nam nữ.

‘‘Từ lúc nào?’’, Thư Âm đối diện với ánh mắt của anh.

Giang Trầm nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, không nghĩ ngợi gì liền đáp: ‘‘Lần đầu gặp.’’

Thư Âm bất ngờ, cô nghĩ chỉ là mới gần đây thôi, như vậy anh là người thích cô trước? Vậy mà cô lại không phát hiện, chức tỏ anh che giấu cảm xúc rất tốt.

‘‘Ồ.’’

""Còn thắc mắc gì.", Giang Trầm đưa tay kéo sợi tóc bị gió thổi bay kia, nhẹ nhàng vén ra sau tai cô: ‘‘Cứ từ từ không gấp.’’

Thư Âm bị hàng động của anh liền xoay mặt qua, ánh mắt hai người lần nữa chạm nhau, nhưng lần này khác với lần nãy, cô cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn cô dần trở nên nóng rực, có chút cảm thấy bất an trong lòng.

‘‘Mặt em dính gì sao?’’

‘‘Ừm, mau nhắm mắt lại.’’

Thư Âm liền tin, vội nhắm lại.

Thấy cô đã nhắm mắt, Giang Trầm kéo khoảng cách gần, nhìn kỹ từng chi tiết nhỏ trên mặt cô, mắt rời xuống đôi môi hồng hé mở kia.

‘‘Xong chưa?’’, Thư Âm đợi lâu mở mắt ra, thấy gương mặt đẹp trai gần gang tấc, cô giật mình ngả về sau.

Nhưng Giang Trầm không cho cô toại nguyện, anh nhanh tay luồn sau gáy cô kéo về phía mình, trán kề trán.

‘‘Đừng động.’’

Thấy giọng nói khác so với mọi ngày, Thư Âm liền ngồi yên, cảm nhận từng hơi thở nóng của anh phả vào mặt cô, không dám đối diện với ánh mắt của anh liền nhắm tịt mắt lại.

Giang Trầm hít một hơi thật sâu nhất có thể, để bình tĩnh lại cố gắng kiềm chế những chuyện không tốt đang trỗi dậy trong người mình, nhìn lông mi run rẩy của cô, môi anh rời lên trán bóng loáng in nhẹ vào sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Nụ hôn anh rơi xuống, tim Thư Âm đập thình thịch, mặt dần nóng lên.

‘‘Mặt em đỏ vậy?’’, Giang Trầm nhìn hai gò má ửng hồng của cô, liền trêu chọc.

Thư Âm đẩy anh ra, hai tay che hai bên má mình lại: ‘‘Không phải tại anh…’’, Cô nhìn anh khẽ hờn dỗi.

Giang Trầm yêu chết cái bộ dạng này, anh cưng chiều xoa tóc cô, nói: ‘‘Được rồi, về thôi trời sắp tối rồi.’’

Trên xe, tay cô thì bám lấy góc áo của người phía trước.

‘‘Bệnh tình hiện tại của anh đã ổn định chưa?’’, Cô muốn hỏi từ rất lâu nhưng không dám, nay cô cô quyết định lấy hết can đảm để hỏi.

Giang Trầm nhanh đáp: ‘‘Anh không có bệnh.’’

‘‘Như vậy…’’

Anh biết cô đang nghĩ gì, liền lên tiếng: ‘‘Đừng nghĩ ngợi lung tung, sau này sẽ nói cho em hiểu.’’

Nghe vậy cô cũng không hỏi đến nữa, nếu anh không muốn nói thì cô cũng không ép.



‘‘Đi chơi có vui không?’’

Giang Tầm nhìn bà một cái, sau đó lên lầu.

‘‘Con…’’, Nó xem bà như là không khí, dù sao thì cũng đã quen với hành động này.

Lúc nãy bà rình, thấy Giang Trầm chở ai đó quả nhiên bà đoán không sai, mua xe để chở con gái người ta…

Nhìn căn nhà đối diện vẫn còn sáng đèn, Giang Trầm cầm di động lên.

[Ngủ sớm đi.]

Thư Âm đang đắp mặt nạ, nhìn thấy tin nhắn của anh, cô cười nhanh chóng soạn tin phản hồi lại.

[5 phút nữa sẽ ngủ.]

Giang Trầm đứng ngoài ban công, cho đến khi thấy căn phòng bên kia đã tắt đè, thì anh mới vào trong.

Anh vội đi qua phòng sách, ngồi xuống ghế, nhìn những tấm ảnh trên bàn, bỗng di động reo lên.

‘‘Đồ anh gửi chú mày đã xem chưa?’’

Giang Trầm đáp lại: ‘‘Đang xem.’’

Người đàn ông bên kia nói tiếp: ‘‘Có ấn tượng gì không?’’

‘‘Không có.’’

‘‘Hay là chúng ta dừng tìm kiếm đi, vụ này đã khóa lại rất lâu…’’

Giang Trầm tức giận cắt ngang lời: ‘‘không được! Năm xưa anh đã hứa với tôi những gì thì mong anh hãy làm tròn chắc nhiệm với câu nói của mình.’’

Người đàn ông nghe xong, ngoáy tai: ‘‘Biết vậy lúc đầu không hứa được rồi.’’

‘‘Đã muộn.’’

‘‘Kiếp trước chắc tôi mắc nợ cậu mà…’’

Nghe người này cứ than thở, Giang Trầm không vui ghét bỏ, lên tiếng: ‘‘Không còn gì nữa tôi cúp.’’

Giang Trầm để di động qua một bên, xem hết những tấm ảnh đó, anh quăng nói xuống, gương mặt trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nói: ‘‘Trốn cho kỹ vào, tôi phát hiện được thì chỉ có con đường chết.’’



Mới hết giờ giải lao thôi, mà quà được để muốn hết bàn, Thư Âm đưa mắt nhìn Giang Trầm sau đó đưa ngón tay tau cái lên: ‘‘Tuyệt vời.’’

Những món quà không rõ lai lịch, lại còn thêm một xấp thư tình, Giang Trầm không nói tiếng nào, trực tiếp ôm hết những đóng trên bàn ra khỏi lớp.

Thư Âm khó hiểu, vội đuổi theo anh, vừa bước xuống tận mắt chứng kiến anh đem tất cả ném vào thùng rác.

Giang Trầm quay người, kéo cô gái còn đứng ngơ ra đó: ‘‘Vào lớp.’’

‘‘Không muốn xem trong đó là gì sao?’’, Thư Âm hỏi.

‘‘Không muốn.’’

Giang Trầm dừng chân, nhìn Thư Âm: ‘‘Em không để ý?’’

‘‘Em tin tưởng anh, cần gì phải để ý mấy thứ đó.’’

Anh khá hài lòng với câu nói này.

Thư Âm cười, vỗ nhẹ vào người anh noi: ‘‘Cứ yên tâm không ai có thể cướp anh khỏi tay em đâu.’’

Thấy cô như vậy, Giang Trầm phụ họa theo: ‘‘Vậy phải giữ anh thật kỹ vào.’’

‘‘Tất nhiên rồi.’’



‘‘Cậu có biết người chống lưng cho cô ta là ai không?’’

Tiêu Trân Trân lắc đầu, đây là lần đầu cô thảm nhất, bị nhà trường đuổi học, dù cho gia đình cô có làm đến đâu đi nữa cũng thất bại.

Tần Tiểu Nguyệt nghĩ không ra người nào, không biết được đại gia nào bao nuôi: ‘‘Cậu bị đuổi, chắc bây giờ cô ta đang tung cánh.’’

‘‘Không phải vì cậu ta cũng không ra nông nỗi như giờ.’’

‘‘Đột nhiên cậu lại nói như vậy?’’

Tiêu Trân Trân cười chua chát: ‘‘Không phải sao? Từ đầu đến cuối tớ và cô ta không có thù gì, chẳng phải tớ ngu ngốc nghe theo những lời sắp đặt của cậu sao?’’

‘‘Cậu…’’, Tần Tiểu Nguyệt cứng miệng.

‘‘Hình như cậu coi tớ là quân cờ trong tay cậu?’’

Tần Tiểu Nguyệt liền chối bỏ: ‘‘Tớ với cậu là bạn bè lâu như vậy, sao tới có ý đó với cậu.’’

‘‘Vậy cậu có giúp được tình trạng hiện tại của tớ không?’’

Không thấy Tần Tiểu Nguyệt nói gì, Tiêu Trân Trân liền nói tiếp: ‘‘Những việc cậu làm hầu như tất cả Thư Âm đều không để ý đến, chứng tỏ là mọi chuyện chỉ nằm ở cậu mà ra.’’

‘‘Câm đi! Mày thì biết cái gì chứ?’’, Tần Tiểu Nguyệt không bình tĩnh nữa liền hét lên.

Tiêu Trân Trân cũng không thua kém gì: ‘‘Lòi đuôi rồi sao? Tôi đúng là một con ngu bị cậu lợi dụng lần này đến lần khác! Giờ thì hay rồi, kế hoạch không thành thật là đáng tiếc cho cậu rồi.’’

‘‘Mày lên mặt cái gì chứ? Mày ngu thì chịu giờ còn trách ai?’’, Tần Tiểu Nguyệt nói trắng ra.

Tiêu Trân Trân nghĩ lại những chuyện trước đây từng làm, đúng là ngu ngốc, đây là thứ tình bạn mà cô muốn sao? Cứ nghĩ mình thông minh nhưng thật ra chỉ là con robot để cô ta sai vặt thôi.

‘‘Haha, người bạn của tôi cứ tỏ ra đáng thương ngoan hiền, lễ phép đây sao? Thật là để một đứa ngu như tôi mở mang tằm mắt.’’

Mặt Tần Tiểu Nguyệt nóng bừng lên: ‘‘Mày quá vô dụng, còn giữ bên cạnh để làm gì?’’

Tiêu Trân Trân cảm thấy đã sai thật rồi, sai nhất đối với cô là làm bạn với cô ta, còn tin tưởng cô ta vô điều kiện, sẵn sàng vì cô ta làm tất cả mọi chuyện, nhưng thứ cô nhận lại là sự dối trá.

‘‘Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.’’

Tần Tiểu Nguyệt không muốn nói chuyện nữa liền đứng lên: ‘‘Tạm biệt nha.’’

Tình bạn 3 năm đáng quý nhất của cô, giờ hối hận cũng đã muộn, Tiêu Trân Trân liền bật khóc nức nở, khiến mọi người trong quán đưa mắt nhìn không hiểu xảy ra chuyện gì.

Tôi thật sự hối hận rồi.



‘‘Tiểu Nguyệt của dì, hôm nay đi học có mệt không?’’

‘‘Chỉ một chút thôi.’’, Tần Tiểu Nguyệt vui vẻ đi lại.

‘‘Dì có cần con phụ gì không?’’

Cẩm Lan xua tay: ‘‘Không cần đâu, con mau lên phòng nghỉ ngơi đi, nấu xong dì sẽ gọi con xuống.’’

Tính nói, thì nghe tiếng xe trước cửa nhà, cô đi ra xem.

‘‘Ba về rồi sao?’’

Tần Hải Minh bước vào: ‘‘Hôm nay Tiểu Nguyệt học về sớm vậy?’’

‘‘Đương nhiên là nhớ ba rồi.’’

Ông cười: ‘‘Nịnh bợ là giỏi.’’

‘‘Ông về thật đúng lúc, mau rửa tay vào dùng cơm.’’

Cẩm Lan bưng hết món ăn ra, sau đó ngồi xuống: ‘‘Tiểu Nguyệt con ăn nhiều vào có sức còn học nữa.’’

‘‘Vâng.’’, Cô gắp thức ăn vào chén cho bà: ‘‘Dì cũng ăn nhiều một chút.’’

Bà cười nhẹ nhàng: ‘‘Tiểu Nguyệt thật hiểu chuyện.’’

‘‘Con gái của Tần Hải Minh này là phải như vậy rồi.’’

Cả ba người cùng ăn, nói chuyện vui vẻ với nhau, làm cho người khác nhìn vào thật ngưỡng mộ.

Nửa đêm, Cẩm Lan cùng với Tần Hải Minh trốn vào phòng làm việc.

‘‘Ông đã tra ra được mật khẩu chưa?’’

Tần Hải Minh trả lời: ‘‘Giấy tờ thì ở trong tay chúng ta, nhưng có nó mà không có được mật mã thì coi như không.’’

Cẩm Lan lo lắng: ‘‘Phải làm sao đây?’’

‘‘Chỉ còn cách bắt nó khai ra thì sẽ được.’’

‘‘Tôi đã cắt đứt với nó rồi, giờ làm sao mà cạy miệng bắn nó nói được.’’

Nếu biết trước sự việc xảy ra như thế này, thì ba tuyệt đối không nói lời đó, nhưng mà nó xai quyệt cũng không kém gì bà, lần này công sức bà làm đổ sông đổ biển.

‘‘Alo.’’

Cẩm Lan nhìn nét mặt Tần Hải Minh xanh xao, bà đợi ông nghe xong, mới hỏi: ‘‘Xảy ra chuyện gì?’’

Tần Hải Minh vẫn chưa bình phục lại tâm trạng, giọng nói run lên: ‘‘Nó còn sống.’’

‘‘Ai? Ông nói gì tôi không hiểu?’’

‘‘Nó, nó vẫn còn sống.’’

Cẩm Lan níu lấy ông: ‘‘Bình tĩnh lại, ông nói rõ cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?’’

Ông quay sang nhìn bà: ‘‘Thằng nhỏ trong xe của ông ta, nó chưa chết.’’

Nghe xong, cảnh tượng trong đầu bà liền hiện ra: ‘‘Lúc đó tôi có kiểm tra, nó đã tắt thở rồi mà, tại sao…’’

‘‘Tôi nghĩ chắc nó không ngớ gì đâu.’’, Cẩm Lan nói trong sự sợ hãi.

‘‘Sao mà biết được, nó nhớ sẽ nói cho bà biết sao?’’

‘‘Vậy, vậy chúng ta phải làm sao?’’

Hiện giờ trong đầu Tần Hải Minh đều là hình ảnh của năm xưa, nếu nó còn sống thì chắc đã lớn, tất cả chuyện lần đó nó chứng kiến được thì chắc chắn một đều nó sẽ quay lại trả thù bắt cứ lúc nào, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy… Ông khó mà lường trước được.