Chương 27 : Gặp Lại Người Quen

Thư Âm còn say sưa giấc ngủ của mình, bị ai đung chạm, cô nhíu mày trở mình mắt vẫn nhắm không chịu mở.

Giang Trầm thấy vậy cười nhẹ, anh hôn vào môi cô, không phải là một cái mà liên tiếp nhiều cái.

Lúc này Thư Âm liền tỉnh dậy, cô lấy tay ngăn lại: ‘‘Anh làm gì thế?’’

Nghe giọng còn ngái ngủ của cô, anh cong môi: ‘‘Anh phải đến công ty rồi, chiều tối sẽ tranh thủ về chơi với em.’’

‘‘Ừm… Em biết rồi.’’

Giang Trầm hôn thêm một cái nữa: ‘‘Anh đi đây, điểm tâm anh đã chuẩn bị, nào đói thì dậy ăn có biết không?’’

Thư Âm lim dim mắt, rồi gật đầu: ‘‘Sẽ ăn mà.’’

‘‘Sao hôm nay lại lười như vậy không biết.’’, Giang Trầm cười lắc đầu, chỉnh sửa lại chăn gối lại cho cô.

‘‘Tạm biệt.’’, Thư Âm nói xong liền lấy chăn phủ đầu mình.

Giang Trầm bước ra cửa, lên tiếng: ‘‘Tôi nhờ cậu trông nom cô ấy, nếu mà cô ấy muốn ăn gì hay mua gì thì chở cô ấy đi.’’

Hạo Phú Thành: ‘‘Vâng chủ tịch, mời ngài lên xe.’’, Cậu cung kính bước đến mở cửa xe.

Giang Trầm vào ngồi, nói thêm một câu: ‘‘Không làm tốt, tôi trừ lương.’’

‘‘Tôi biết rồi, chủ tịch cứ yên tâm.’’, Haizz cứ đồi trừ lương hoài.

‘‘Trợ lý Trình sắp xếp đi, 15 phút nữa tôi tới.’’



‘‘Im lặng chủ tịch tới rồi.’’, Mọi người đồng loạt ngồi nghiêm chỉnh, đưa mắt nhìn.

Giang Trầm bước lại ngồi xuống ghế, mắt quen một lượt những người trong phòng, giọng lạnh nhạt cất lên.

‘‘Đưa mẫu thiết kế tuần trước cho tôi xem.’’

Xem xong, Giang Trầm quăng xuống bàn: ‘‘Là ai đảm nhiệm chuyện này?’’

Mọi người ở dưới ai cũng cúi đầu không nói một câu.

‘‘Là tôi.’’

Giang trầm đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta: ‘‘Vậy tôi hỏi cô, ai là chủ tịch?’’

Cô hơi sợ hãi, đáp: ‘‘Là, là ngài.’’

‘‘Cô cũng biết là tôi sao!’’

Trợ lý Trình đứng phía sau, không hề bị câu nói của Giang Trầm làm giật mình, đơn giản vì đã quen.

‘‘Cô gan lớn đấy, không hỏi ý kiến tôi mà tự động sửa lại mẫu thiết kế, nếu dám làm thì lên cái ghế của tôi mà ngồi.’’

‘‘Chủ tịch tôi…’’

Giang Trầm cắt ngang: ‘‘Tôi nói cho cô nghe rõ, mẹ tôi coi trọng cô là chuyện của hai người, cô đừng nghĩ như vậy là cô muốn làm gì làm, mẹ tôi là mẹ tôi, còn tôi là tôi!’’

Cô giật mình, sợ đến không dám nói lời nào.

Giang Trầm đứng lên, đưa tay chỉ: ‘‘Cô bị sa thải.’’

‘‘Chủ tịch! Tôi biết lỗi rồi!’’

‘‘Có tất cả mọi người ở đây, ai mà làm trái ý tôi giống như cô ta thì lập tức nghỉ việc, chỗ tôi không cần những người tự ý làm mà không biết phân lớn nhỏ.’’, Giang Trầm nói xoay, quay người bỏ đi.

Mọi người trong phòng họp, đưa mắt nhìn cô ta khóc thảm thương, cô ta làm tự chịu, đúng là không biết nể mặt cho chủ tịch, không bắt cô ta bồi thường thiệt hại là may mắn lắm rồi.

Thấy cô ta buồn bã bước ra khỏi cửa công ty, ai cũng thỏa mãn.

‘‘Đáng đời, ỷ lúc trước chủ tịch Lệ coi trọng liền lên mặt.’’

‘‘Chủ tịch lần này làm quá là vừa lòng nhân viên.’’

‘‘Tưởng được mẹ chủ tịch coi trọng la thành công tiếp cận được chủ tịch, ai mà ngờ đến liếc mắt chủ tịch cũng chẳng thèm cho cô ta.’’

‘‘Với lại đã gần 30 tuổi mà cứ coi mình là thiếu nữ 18, ọe làm người ta buồn nôn.’’



‘‘Cậu làm được bao lâu rồi?’’

Hạo Phú Thành trả lời: ‘‘Tôi mới làm được một tháng thôi.’’

Thư Âm gật đầu, hỏi tiếp: ‘‘Giang Trầm trông như thế nào?’’

Hạo Phú Thành lái xe, thả chậm tốc độ lại: ‘‘Chủ tịch, ừm rất khó, trong công việc thì phải nói qua nghiêm túc.’’

‘‘Vậy sao.’’, Tiếc là cô không thể thấy anh làm việc như thế nào, chắc là rất đẹp mắt đây.

‘‘Vẻ ngoài của chủ tịch thì đã đẹp rồi, nhưng có điều…’’

‘‘Có điều?’’

Hạo Phú Thành liền nói: ‘‘Rất nhiều cô gái để mắt đến, nhưng chủ tịch quá lạnh lùng, cho nên không ai dám tiếp cận, đến tôi làm trợ lý còn không dám nói chuyện nhiều với chủ tịch.’’

‘‘Cô quen biết với chủ tịch lâu chưa?’’

‘‘Học cấp 3.’’, Thư Âm nói.

‘‘Vậy cô là bạn gái cũ của chủ tịch sao?’’

Thư Âm lắc đầu: ‘‘Không phải, chúng tôi không có chia tay, chúng tôi chi bị chia cách một thời gian thôi.’’, Chia cách tận sáu năm.

‘‘Đến nơi rồi.’’

Hạo Phú Thành mở cửa cho cô bước xuống.

‘‘Cảm ơn cậu.’’, Thư Âm kéo cây gậy trắng đang cầm trên tay mình, sau đó mới bước vào bên trong.

‘‘Chủ tịch đối xử với cô rất tốt.’’, Hạo Phú Thành đi theo phía sau, nói.

‘‘Dĩ nhiên, bạn gái mình phải đối xử tốt rồi.’’

‘‘Không phải, mà là quá trên mức bạn trai.’’

Thư Âm dừng lại: ‘‘Vậy ý cậu nói, anh ấy là người ba thứ hai của tôi?’’

‘’…’’, Hạo Phú Thành cậu không có nói như vậy, hình như cô hiểu sai ý cậu rồi.

Thư Âm ngẫm nghĩ: ‘‘Hơi giống thật.’’

‘‘Alo chủ tịch.’’

‘‘Cô ấy đã ăn gì chưa?’’, Giang Trầm bên đầu dây kia hỏi.

Hạo Phú Thành trở lời: ‘‘Thưa chủ tịch, đã ăn rồi, hiện tại tôi với cô Thư Âm đang ở trung tâm thương mại.’’

‘‘Ừ, đi theo sát, người của tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ tính sổ với cậu.’’

‘‘Đã rõ.’’

Giang Trầm nói tiếp: ‘‘Còn nữa, thấy giống cực nào lảng vảng đến, thì cậu lập tức diệt trừ tên đó ngay. Làm tốt tôi thêm lương.’’

Hạo Phú Thành vui vẻ: ‘‘Chủ tịch cứ giao cho tôi.’’



Nhã Kỳ đang cùng vài người bạn của mình đi dạo một vòng trung tâm thương mại, lúc này liên chạm mặt với người quen.

‘‘Không phải Thư Âm đây sao?’’

Thư Âm nghe giọng quen thuộc, nhưng lại không nhớ là ai: ‘‘Cô là?’’

‘‘Mới đây đã quên, Nhã Kỳ.’’

‘‘À.’’

Nhã Kỳ nhìn co ta một lượt từ trên xuống dưới, lên tiếng: ‘‘Cậu sao lại bị mù rồi?’’

Hạo Phú Thành bỏ điện thoại vào túi, liền bước lên phía trước: ‘‘Cô kia, nhìn mặt mày cũng sáng sủa sao lại nói chuyện nghe không lọt tai được.’’

‘‘Thư Âm đây là bạn trai thứ mấy của cô vậy?’’

Hạo Phú Thành tức lên: ‘‘Ơi! Cô là chó sao mà táp hoài vậy?’’

‘‘Chuyện đàn bà con gái, mày xía vào làm gì?’’

Thư Âm bối rối: ‘‘Trợ lý Hạo đừng cãi nhau nữa, chúng ta đi thôi.’’

‘‘Không được, cô ta ức hϊếp cô như vậy không bỏ qua.’’

Hạo Phú Thành lại tiếp tục cãi: ‘‘Nếu chủ tịch tôi mà thấy cô nói những lời lẽ như vậy, ngài ấy sẽ một dao chém chết cô!’’

Nhã Kỳ bật cười: ‘‘Trời ạ, giờ lại bợ đít được lão già nào rồi, không hổ danh là Thư Âm nha.’’

‘‘Nói gì đó… Cô có gan nói lại xem.’’, Hạo Phú Thành không phân biệt trai nam nữ liền túm lấy tóc cô ta.

‘‘Dừng lại đi, trợ lý Hạo mau đưa tôi về.’’, Thư Âm gọi.

Bảo vệ chạy lên can ngăn: ‘‘Không được làm ồn ào ở nơi này!’’

‘‘Buông ra!’’, Tóc Nhã Kỳ rối bù, cô ta tức giận nói.

‘‘Hừ! Mày trở nên mù liền bị Giang Trầm đá đi, không có thằng đàn ông nào nó sẽ chịu bạn gái mình mù như mày đâu, lấy về cũng là đồ bỏ thôi!’’

Hạo Phú Thành nghe xong liền nhào đến: ‘‘Cô nói lại cho tôi!’’

Bảo vệ liền ôm ra: ‘‘Muốn gây sự thì tôi đưa mọi người đến cảnh sát!’’

‘‘Trợ lý Trình! Cậu có nghe tôi không!’’, Thư Âm tức giận quát lớn.

Hạo Phú Thành liền dừng lại, đi đến: ‘‘Về thôi, để không bị chó dại nó táp.’’, Cậu vừa nói liếc nửa con mắt nhìn đám người kia.

‘‘Cô đừng nghe những lời không tốt lành kia làm gì.’’, Hạo Phú Thành lái xe, mắt nhìn gương chiếu hậu thấy cô không nói lời nào.

‘‘Tôi muốn đến công ty Giang Trầm.’’

Hạo Phú Thành gật đầu, xong mới nhớ cô không thấy được, cậu đáp: ‘‘Được.’’



‘‘Chủ tịch có một cô gái đến tìm ngài.’’

Giang Trầm nhíu mày, liền trả lời: ‘‘Tôi không quen, nói với cô ta tôi không tiếp.’’

‘‘Vâng.’’

Tiếp tân gác máy: ‘‘Chủ tịch nói không tiếp khách, mong cô thông cảm.’’

Hạo Phú Thành vừa bước vào nói: ‘‘Mau lên thôi.’’

Thư Âm ảo não lắc đầu: ‘‘Anh ấy bận không muốn đón tiếp.’’

‘‘Sao lại như vậy?’’, Hạo Phú Thành đi lại quần lễ tân.

‘‘Điện với chủ tịch nói có người đến tìm.’’

Lễ tân giải thích: ‘‘Tôi đã điện, chủ tịch không muốn tiếp khách.’’

‘‘Cô có nói tên cho chủ tịch biết không?’’

‘‘Không có, với lại chủ tịch cũng không hỏi.’’

Thư Âm khẽ gọi: ‘‘Nếu anh ấy bận thì chúng ta về thôi.’’

Hạo Phú Thành quay sang nói: ‘‘Đã đến rồi, cô đợi một lát.’’

‘‘Cô điện chủ tịch lần nữa, nói có bảo bối của ngài đến tìm ngài.’’

Ba người lễ tân nghe Hạo Phú Thành nói xong, ai cũng cúi đầu cười nhẹ.

‘‘Được rồi để tôi điện lần nữa.’’

Hạo Phú Thành đưa Thư Âm đến ghế ngồi xuống: ‘‘Cô ngồi đợi đi, tôi cá chắc sau cuộc điện thoại chủ tịch sẽ phi cái vèo xuống đây.’’

‘‘Chủ tịch.’’

Giang Trầm không thích đợi lâu: ‘‘Nói.’’

Cô tiếp tân ngước mắt nhìn Hạo Phú Thành sau đó nói: ‘‘Có bảo, bảo bối của ngài đến tìm.’’

Giang Trầm nhíu mày sâu: ‘‘Đã nói tôi không quen.’’

Hạo Phú Thành cướp ngay điện thoại: ‘‘Tôi là trợ lý Hạo đây, cô bảo bôi của ngài đã ngồi đợi ngàn gần nửa tiếng rồi.’’

Giang Trầm liền cúp máy đứng lên, vội vàng ra khỏi phòng làm việc.

‘‘Trợ lý Hạo cô gái đó là ai vậy?’’

Hạo Phú Thành nói: ‘‘Không phải chuyện của cô các cô, đừng tò mò.’’

‘‘Cô gái đó thật xinh đẹp.’’

‘‘Còn phải nói.’’, Hạo Phú Thành cười cười.

Tiếp tân lên tiếng: ‘‘Nhưng mà mù có hơi tiếc.’’

‘‘Suỵt.’’, Hạo Phú Thành ra ký hiệu đừng nói.

‘‘Đừng để chủ tịch nghe thấy, ngài ấy đuổi việc các cô đó.’’

‘‘Vậy cô gái đó có quan hệ gì với chủ tịch?’’

‘‘Một chút nữa chủ tịch xuống đây, thì các cô sẽ rõ.’’

Vừa dứt lời, liền thấy chủ tịch đang chạy xuống.

‘‘Cô ấy đâu?’’

Hạo Phú Thành chỉ tay: ‘‘Chủ tịch, ở bên kia.’’

Giang Trầm nhìn qua, sau đó thở ra một hơi rồi bước đến.

Thư Âm nghe được tiếng bước chân, cô nói: ‘‘Trợ lý Hạo cậu chở tôi về đi, tôi thấy không nên làm phiền anh ấy đâu.’’

Giang Trầm ngồi xổm xuống, tay đặt lên đầu gối cô: ‘‘Không phiền.’’

‘‘Giang Trầm?’’

‘‘Ừm anh đây.’’

Hạo Phú Thành hất mặt: ‘‘Các cô tự đoán ra rồi, bảo bối của chủ tịch đó, đừng có mà đυ.ng đến.’’

Thư Âm thấy anh, liền nhớ chuyện vừa rồi ở trung tâm thương mại.

‘‘Sao vậy?’’, Giang Trầm thấy mũi cô đỏ lên, ngước mắt, thấy giọt nước mắt rơi xuống.

‘‘Âm Âm nói anh nghe, đã xảy ta chuyện gì?’’, Giang Trầm nóng lòng hỏi.

Thư Âm chỉ lắc đầu mà không nói.

Giang Trầm đứng lên: ‘‘Trợ lý Hạo! Cậu lăn lại đây cho tôi!’’

Hạo Phú Thành với mấy người nhân viên ở đó liền bị tiếng thét của chủ tịch dọa cho một phen.