Chương 3: Cứu Lục lão đại một mạng

Lòng cô nóng như lửa đốt, là sống hay chết đều là do Lục Dĩ Thiên quyết định cả.

"Cô..." Kim Nhất mở miệng, khi hắn định lên tiếng chất vấn Nam Tịch Viên thì lại bị một giọng nói uy nghi cắt ngang.

"Đi." Lục Dĩ Thiên cất giọng lạnh tanh, sau đó nhanh chóng sải bước. Chốc đã đến chỗ cô, Nam Tịch Viên cũng đi theo phía sau anh. Cô còn không quên để lại một câu nói: "Chuyện ngày hôm nay, Lục lão đại sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng vào một ngày khác."

Thuộc hạ của anh nhanh chóng đi theo, mặc dù không hiểu nhưng họ cũng không dám hỏi, lão đại ắt đã có xử trí, họ chỉ cần phục tùng là đã làm tốt nhiệm vụ của bản thân.

Những người áo đen đang ngồi trên ghế quay sang nhìn nhau, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu. Được biết Lục Dĩ Thiên không gần nữ sắc, cũng không có thuộc hạ là nữ nhưng sao hôm nay lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp tự nhận là thuộc hạ của anh, cô chỉ vừa thông báo thôi thì anh đã nghe lời ngay. Cũng có thể Lục Dĩ Thiên có thuộc hạ nữ phụ trách việc ở Lục gia mà bọn họ không biết, vậy nên họ cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Nghe được câu cuối của Nam Tịch Viên, rằng hiện tại Lục lão đại chưa quyết định ngay, nghĩa là họ còn cơ hội trong vụ mua bán đang được bàn bạc dở dang này. Thôi thì họ sẽ đợi vậy!

"Ở đây có thuốc nổ, nhanh lên." Rời khỏi đại sảnh Nam Tịch Viên liền nhắc nhở một câu, đôi chân đi trên nền gạch trắng sáng cũng gấp gáp hơn.

Đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc không sợ là chuyện không thể nào, một phút đáng ngàn vàng, cô không thể chần chừ nữa.

"Khi nào thì nổ?" Lục Dĩ Thiên sải dài bước chân, anh khẽ hỏi lại một câu.

"Tôi không biết." Cũng vì không biết nên Nam Tịch Viên mới hoang mang như vậy, lỡ đâu vài giây nữa bom phát nổ thì tiêu, tất cả sẽ chìm trong biển lửa trong chốc lát.

Khi thấy Lục Dĩ Thiên ra đến, thuộc hạ của anh đang canh gác bên ngoài nhanh chóng đi theo, tất cả đều có trật tự, ngay ngắn và nghiêm chỉnh. Họ lên xe, chỉ trong tức khắc những chiếc xe màu đen đã lao nhanh rời khỏi nơi này.

"Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ lần nào nữa." Giọng nói trầm thấp của Lục Dĩ Thiên vang lên, hai mắt nhắm hờ còn đầu thì tựa vào ghế với tư thế bất cần.



"Mộc Nhất đã xử lí bọn họ, lão đại yên tâm." Kim Nhất kính cẩn trả lời.

Xe chạy không lâu, đằng sau vang lên một tiếng nổ lớn. Tất cả đều chìm vào trong khói lửa, căn biệt thự như tòa lâu đài hào nhoáng kia cũng vì thế mà biến mất vĩnh viễn.

Nam Tịch Viên không nói gì, ánh mắt chỉ chớp đều. Đúng là Lục lão đại, xử lí nhanh gọn thật. Nhưng nếu vụ này không phải bọn người lúc nãy gây ra thì sao, nếu gϊếŧ hết bọn họ chẳng phải gϊếŧ nhầm người vô tội?

Nam Tịch Viên khẽ lắc đầu, những người trong giới hắc đạo đều "đen" có mấy ai trong sạch chứ, họ có chết cũng không hết tội huống hồ là vô tội? Lúc nãy cô đúng là đã suy nghĩ điên rồ rồi.

Thôi thì mặc kệ Lục Dĩ Thiên, anh muốn làm gì thì tùy anh. Dù sao cô đã thoát khỏi nơi nguy hiểm đó, tâm tình cũng thoải mái hẳn ra.

"Cô là ai? Sao lại vào được đó?" Bấy giờ Kim Nhất ngồi ở ghế phụ mới ngẩng đầu nhìn Nam Tịch Viên qua kính chiếu hậu bằng ánh mắt dò xét, với giọng điệu thắc mắc, hắn vừa cảnh giác vừa đặt ra câu hỏi.

"Vô tình thôi, lúc thấy cửa sổ đang mở thì lẻn vào." Nam Tịch Viên nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh mắt lơ đễnh lướt nhẹ sang kính chiếu hậu một cái.

Lục Dĩ Thiên gϊếŧ người không gớm tay, thuộc hạ của anh cũng không khác là bao nhiêu nhưng hiện giờ ở bên cạnh họ Nam Tịch Viên lại chẳng cảm thấy sợ hãi. Chắc cũng là do cái tính gan dạ này của cô đã được tôi luyện từ nhỏ.

"Sao cô lại biết trong đó có thuốc nổ?" Người lái xe bên cạnh Kim Nhất cũng chen vào, hắn quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Hắn chính là Thủy Nhất.

"Vì tôi lợi hại." Nam Tịch Viên nhướng mi, bày ra thái độ thách thức dành cho Thủy Nhất. Cô nói thế cũng đúng thôi, bởi cô chắc thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên đã tra một lần rồi, thấy không có gì nguy hiểm mới để anh vào, nhưng họ không hề nhận ra bom trong tòa đài được giấu ở một nơi rất kín đáo, chỉ có cô mới có thể biết được mà thôi.

"Vậy tại sao cô lại cứu chúng tôi?" Kim Nhất nghĩ mãi vẫn không ra lí do, nếu như lão đại thật sự không hiểu ý của Nam Tịch Viên thì chắc chắn cô sẽ gặp chuyện không may. Hành động này đúng là thật mạo hiểm cho Nam Tịch Viên, vậy thì tại sao lúc đầu cô không thoát ra bằng cửa sổ mà lại đánh cược mạng sống để vào cứu?



"Bởi vì cửa sổ đã bị đóng lại." Lục Dĩ Thiên nãy giờ vẫn giữ im lặng, sau khi nghe câu hỏi của Kim Nhất anh liền trả lời. Anh vẫn như cũ, mắt nhắm, đầu tựa vào ghế với một tư thế không quan tâm sự đời.

Nam Tịch Viên cũng không lấy làm lạ khi bị anh nói trúng, lão đại như anh thật không tồi. Cô chỉ nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, khi phát hiện có nguy hiểm tôi liền chạy trốn, nhưng xui xẻo thay có người đã đóng cửa. Vì thế liền đánh liều một phen, nếu gặp một lão đại thông minh thì sẽ có cơ hội sống."

Quả thật là Lục lão đại là người thông minh, dựa theo lời nói của cô mà đã nhận ra ngay, không uổng công cô đã đánh cược tất cả phó thác sinh mệnh vào tay anh.

"Lục lão đại cũng thẳng thắn quá, anh không hề nương tay với bọn họ cũng không nể mặt họ. Nên nhớ, một khi con người bị dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm." Thái độ không hề sợ sệt, Nam Tịch Viên thẳng thắn nhắc nhở Lục Dĩ Thiên một câu. Những lời cô nói đều có lý, không phải nói năng lung tung nên không sợ anh sẽ tức giận.

"Lão đại chúng tôi không thích dài dòng." Thủy Nhất không vui đáp.

Lục Dĩ Thiên im lặng, người không nhúc nhích mặt cũng không biến sắc khi nghe những điều Nam Tịch Viên vừa thốt ra. Đây cũng có thể là hành động ngầm thừa nhận những câu nói của cô là đúng hoặc cũng có thể là anh đang khinh thường cô, vì khinh thường nên không buồn trả lời.

"À, chỉ có các anh mới nhiều lời thôi. Tôi vừa gợi ý lão đại của các anh đã hiểu, chỉ có các anh là ngu ngốc." Nam Tịch Viên bĩu môi khinh thường, cũng không nể nang ai mà thẳng thừng mắng. Nhớ lại khoảnh khắc nguy hiểm ấy, nếu Kim Nhất cất lời vạch trần thì có lẽ hiện tại bọn họ đã không an toàn ở đây, cũng may Lục Dĩ Thiên đã lên tiếng trước.

Còn nữa, từ nãy đến giờ chỉ có Thủy Nhất là bất mãn thao thao bất tuyệt với cô, thật là kẻ nói nhiều. Dường như hắn không thích cô cho lắm thì phải, rõ ràng cô đã cứu lão đại của hắn và hắn một mạng mà? Thái độ hòa hoãn một tí không được sao?

Thuộc hạ của Lục Dĩ Thiên sao lại toàn những người thế này chứ! Cô không ưa tí nào cả.

Nam Tịch Viên biết mình đã chọc giận người bên cạnh Lục Dĩ Thiên nhưng cô cũng không sợ hãi gì bởi cô không tin Lục Dĩ Thiên sẽ gϊếŧ cô, dù sao cô cũng vừa cứu anh, tuy điều đó cũng có ích cho cô nhưng chuyện cô cứu anh không thể bác bỏ được.

"Cô..." Thủy Nhất tức giận, bị một cô gái chê trách quả thật không cam tâm. Trên đời này sao lại có loại con gái độc mồm độc miệng như cô chứ, lại khiến hắn cứng miệng chẳng nói được gì.