Chương 9: Bước đường cùng

Xác của lũ chuột đã dần xây thành từng ngọn núi nhỏ, xác chuột chết rất thúi, mùi giống y như lưu hoàng, nhưng còn nồng nặc hơn cả mùi lưu hoàng.

Lũ chuột liều mạng xông lên, rốt cục khiến cho quan tài chịu tổn hại không nhỏ, khói đen còn lâu mới có thể xử nổi làn sóng chuột ập tới như thủy triều.

Quan tài nhanh chóng phát ra âm thanh nứt vỡ, tiếng rắc rắc liên tục vang vọng bốn phía, tôi thấy quan tài đá bị phá, vui mừng khôn xiết. Nhưng cảnh tượng trong quan tài đá hư hại lại khiến tôi chấn động, bởi vì tôi không ngờ bên trong lại cất giấu vật này.

Mà lũ chuột chung quanh bỗng không tiến lên nữa, chúng liên tục kêu lên chít chít, cứ như thứ bên trong khiến chúng vô cùng thèm khát.

Nằm lẳng lặng trong quan tài là một con bọ to bằng bắp chân, toàn thân màu vàng, trên lưng còn có một đường sọc màu bạc, trông vô cùng quỷ dị, hơn nữa lũ chuột chung quanh dường như sắp làm chuyện vô cùng bất lợi với con bọ.

Hơn nữa tôi còn ngửi thấy một mùi rất thơm toả ra từ con bọ, cứ như loại hoa quả nào đó, khiến người ta muốn cắn nuốt, tôi biết ngay lũ chuột này muốn ăn nó!

Chuột ăn bọ cũng là lẽ thường, điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao chuột cũng là động vật ăn tạp, thứ gì cũng ăn được. Nhưng một bầy chuột lại bất chấp mọi giá muốn ăn con bọ màu vàng này, vậy cũng vô lý, bởi vì bọ chỉ có một con, mà lũ chuột tử thương vô số, trả giá lớn như vậy, chỉ để ăn một con bọ?

Chẳng lẽ con bọ này có gì đặc biệt sao?

Nghi vấn nặng nề như những sợi tơ quấn chặt tâm hồn tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng lại tò mò, không khỏi nảy sinh hứng thú với con bọ.

Làn khói đen bay lơ lửng xung quanh không còn tấn công lũ chuột nữa, mà bảo vệ quanh con bọ, cứ như cận vệ trung thành. Nhưng con bọ béo khỏe, lại cuộn tròn trong quan tài, trên thân một nữ thi, nữ thi kia chỉ còn lại hài cốt, trên thân dát đầy vàng bạc, trông có vẻ là người có địa vị.

Nhưng loại người gì lại nằm trong quan tài, nuôi dưỡng một con bọ? Hơn nữa nhìn vào kích thước to lớn của con bọ, chắc chắn đã ở bên trong rất lâu rồi. Song lúc này khói đen liên tục ra vào từ lỗ thủng trên nắp quan tài, việc này khiến tôi nhớ lại một câu chuyện cổ tích, đó là rắn mối nuôi dưỡng cha mẹ.

Chuyện kể rằng, có 2 con rắn mối bị kẹt, nhưng nơi đó chỉ có một cái lỗ rất nhỏ, nên rắn mối bên trong không ra được. Vì vậy một con rắn mối khác ở bên ngoài không ngừng kiếm ăn, đưa thức ăn qua cái lỗ này, khi mọi người moi rắn mối bên trong ra, lại phát hiện 2 con ở bên trong đều đã béo tròn, to mập!

Nếu như dựa theo câu chuyện này suy đoán, tức là rất có thể làn khói đen có liên quan đến con bọ màu vàng, khói đen khống chế cơ thể của những cô gái kia, ra ngoài đi săn, mang thức ăn tới, nhét qua cái lỗ nhỏ trên quan tài, đút vào trong miệng của con bọ, vậy nên bọ mới có thể sống sót.

Nhưng giả thiết này vô cùng khủng khϊếp, bởi thế có nghĩa là khói đen đã hấp thụ thứ gì đó trong cơ thể của tôi, sau đó dùng thứ này để nuôi dưỡng con bọ. Cũng có nghĩa là trong cơ thể của con bọ cũng có một bộ phận của tôi, tôi không dám tin giả thiết này là thiệt, bởi giả thiết này khiến tôi vô cùng tuyệt vọng, có một loại tức giận phát ra từ tận đáy lòng.

Ông mày thân tàn ma dại, lại có dính dáng đến con bọ này! Tôi càng nghĩ càng giận, cuối cùng uất hận thở ra một hơi, lên không được xuống cũng không xong.

Lũ chuột áp sát khói đen, rõ ràng là khói đen cũng đã sức cùng lực kiệt, nó quấn quanh con bọ vàng, không phản kháng nhiều, phải đến lúc lũ chuột cách con bọ quá gần, nó mới tấn công.

Nhưng chuột quá đông, hình như khói đen cũng ý thức được vấn đề này, khói đen bỗng quấn quanh con bọ vàng, sau đó mang theo bọ, bắt đầu di động trong góc quan tài, tình cảnh vô cùng quỷ dị.

Tôi không biết lúc nào Trương Răng Cửa To sẽ quay lại, nhưng rõ ràng tôi không chờ nổi nữa, thay vì bị động chờ đợi, thà trực tiếp xông lên, thử xem có thể đoạt lại thứ của mình đã mất đi hay không. Dù tôi sống sót, nhưng với thảm trạng thân tàn ma dại hiện giờ, nếu như trở về, cha mẹ nuôi sẽ vô cùng đau lòng, hơn nữa chị chắc chắn cũng sẽ khóc lóc thảm thiết.

Tôi không muốn thấy người thân đau lòng, cho nên tôi nghĩ nếu lũ chuột này đã tập trung vào con bọ, tôi nên tận dụng thời cơ này, không chừng con bọ thật sự có tác dụng kỳ diệu gì cũng không chừng!

Nhưng khi tôi bò lên, lũ chuột này cứ như nhận được một hiệu lệnh, chen lấn xông lên, bao vây con bọ màu vàng, bọ đánh chuột, chuột chiến với khói đen, bên nào cùng liều mạng tử chiến đến công.

Tôi phát hiện thời cơ đã tới, bèn dồn hết chút sức lực còn sót lại, nhào lên ôm lấy con bọ vàng, lũ chuột ngay lập tức xông tới, lao vào tấn công tôi.

Tôi cảm thấy toàn thân đau đớn không thể chịu nổi, lũ súc sinh này đang cắn thịt của tôi, mà tôi thấy được con bọ đang không ngừng giãy dụa ở trong lòng tôi. Tôi nghĩ dù sao cũng chỉ có một con đường chết, nếu lũ chuột kia đều muốn ăn con bọ này, hơn nữa bất chấp mọi giá, ít nhất chứng minh một điểm, nó không có kịch độc, có thể còn có những diệu dụng khác không chừng.

Đầu óc tôi nóng lên, thở mạnh vài hơi rồi ngoạm một phát, thịt của con bọ giống như quả đông lạnh, ngòn ngọt, cực kỳ thơm ngon, hơn nữa vừa lọt qua cổ họng, trôi xuống rất êm, ngon hơn bất kỳ món ăn nào mà tôi đã từng ăn trong đời.

Con bọ kêu gào thảm thiết, không ngừng vặn vẹo run run trong tay tôi, tôi không hề thương tiếc, cắn miếng này đến miếng khác. Mãi đến khi tôi ăn xong, mới phát hiện tôi đã ăn sạch con bọ đến cặn cũng không còn, cùng lúc đó, cơ thể của tôi cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác như thiêu như đốt quét qua mọi ngóc ngách trên cơ thể tôi.

Tôi thấy da của mình nổi lên những vết ban đỏ, mà khói đen đã tan biến từ lâu, không còn tăm hơi, lũ chuột đang cắn tôi, có lẽ là vì cơ thể của tôi giờ đã nóng gấp mấy chục lần, cho nên chúng cũng hét lên kỳ dị, cứ như nhìn thấy thứ gì đó, lũ lượt bỏ đi.

Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, cùng tiếng rên đau đớn.

Tôi phát hiện tại da thịt của mình nóng rực giống như mặt đường vừa rải nhựa, máu tươi không ngừng từ trong cơ thể chạy ra khỏi lỗ chân lông, rất nhanh sau đó tôi đã biến thành toàn thân đẫm máu.

Hơn nữa cổ họng cũng giống như bị đổ vào một chén dầu sôi, nóng đến mức thở thôi cũng khiến toàn thân đau đớn, khiến tôi run lẩy bẩy.

Nhưng chuyện kỳ dị cũng theo đó phát sinh, ban đầu cơ thể của tôi hom hem như ông già sắp chết, nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể gầy đét bỗng trở nên đầy đặn, cảm giác nóng bỏng bị thay thế bằng một loại cảm giác vui sướиɠ không ngôn từ nào diễn tả nổi.

Cảm giác phiêu diêu giống như khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc cơ thể rơi mạnh xuống đất, cảm dám phiêu diêu này còn sướиɠ hơn lúc bép bép bép cả trăm lần. Cứ như vào giờ khắc này, tôi chỉ muốn vĩnh viễn đắm chìm trong trong trạng thái này, Tôi cảm thấy mình tan nát, thậm chí còn chờ mong cái chết, chờ mong loại trạng thái này vĩnh viễn sẽ tồn tại ở trên cơ thể của mình!

Loại cảm giác này kéo dài khoảng 5-6 phút, bỗng toàn thân đau đớn như bị chuột rút, mới khiến tôi thấy đỡ hơn. Tôi nhìn vào đôi tay của mình, lập tức vui mừng khôn xiết, bởi vì hiện giờ đôi tay khô đét đã bình phục, trạng thái toàn thân uể oải cũng dịu đi, dù giờ tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi biết đây chỉ là cảm giác mất nước, điều này chứng tỏ tôi đã được tái sinh!

Giữa lúc tôi đang mừng rỡ, từ xa xa truyền đến tiếng hét của Trương Răng Cửa To: “Thằng chó, ông mày tới rồi! Mày có phải đang nhớ ông mày không!"