Chương 3: Nụ cười của ác ma

"Em không sao, em rất vui!" Nói xong, đôi mắt to tròn ngấn nước của Dư Vi nhìn thẳng vào tôi. Chỉ với ánh mắt này, tôi có thể cho 32 like, cmn đã, tôi đã hiểu rõ n tính cạc của Dư Vi, bèn gạt đồ ăn qua một bên, lao tới ôm cô.

Dư Vi khéo léo né tránh, cô vừa cười vừa nói: “Đừng, em đã tắm đâu nè?"

"Không sao, anh đâu thèm để ý mấy thứ này!" Tôi cười he he he nhào tới, trận chiến này còn ác liệt hơn cả đêm hôm qua. Gần như là từ 8h tối, vật lộn liên tục đến tận 5h sáng, mãi đến khi tôi sức cùng lực kiệt, mới ôm Dư Vi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà ngày thứ hai tỉnh lại, tôi lại cảm thấy còn mệt nhoài hơn cả đêm trước, cơ thể tôi cũng càng thêm yếu ớt, thật vất vả bò đến trước gương. Tôi lại bị hình dạng của mình doạ sợ, bởi tôi trong gương: sắc mặt khô héo, hết sức khó coi, tóc trên trán hói một mảng lớn!

Lúc này cả thở thôi cũng khó, tôi thấp thỏm không yên, rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng lúc tôi đi tìm Dư Vi, lại phát hiện Dư Vi đã biến mất. Tôi đoán có lẽ cô ấy đi tìm việc, nhưng khi đi ra bên ngoài, những khách trọ khác cũng kinh hãi trước bộ dáng của tôi.

Một cậu sinh viên đã tốt nghiệp hỏi: “Anh Tề, anh làm sao vậy?"

Tôi chỉ có thể nói qua loa: “Không sao, không sao cả, có thể gần đây tinh thần có chút không tốt..."

Cậu sinh viên khách sáo thăm hỏi vài câu, sau đó bèn đi làm. Tôi nghĩ chắc do mình ứ hự nhiều quá, nên thận hư rồi, vậy nên bèn tới hiệu thuốc mua thuốc. Tôi đi tới một hiệu thuốc cách nhà của tôi không xa, lúc này mấy nhân viên nữ trong hiệu thuốc đang đánh bài, thấy tôi, họ không vui hỏi: “Muốn thuốc gì?"

Tôi đáp: “Tôi cũng không biết muốn thuốc gì, gần đây khá mệt mỏi..."

Một bà bác trung niên mặc blouse trắng bước tới, bà ấy nhìn tôi rồi hỏi: “Mệt mỏi? Có phải quá mệt mỏi hay không?"

Nói xong, bà ấy bèn bắt mạch của tôi, nói: “Không tốt, mạch trung khí của cậu sao yếu như vậy, chuyện gì đã xảy ra? Hay cậu tới bệnh viện khám đi?"

Vừa nghe đến đi bệnh viện, tôi vội xua tay, đi bệnh viện thì chẳng phải làm lớn chuyện sao, nếu để lộ vì tôi chơi gái quá độ nên mới thân tàn ma dại, thì mặt mũi của tôi để đâu nữa, tôi vội nói: “Không sau đâu, cho cháu ít thuốc bổ là được."

Môi của bác gái giật giật, hình như định nói gì đó, nhưng lúc này mấy người bạn chơi bài của bà ấy giục: “Quyên, tới phiên bà!"

"Tới thì tới!" Bác gái tùy tiện đưa cho tôi 2 hộp Thập toàn đại bổ hoàn: “20 tệ!"

"Cảm ơn." Tôi đưa bác 2 tờ 10 đồng tiền mặt nói, "không cần thối."

Mà bác gái cũng rời đi đầu không ngoảnh lại, thật khiến tôi rất xấu hổ. Tôi về đến nhà, uống liền 5 viên, nhưng cảm giác suy nhược cơ thể vẫn mãnh liệt như cũ, cứ như mình bị khoét rỗng.

Những ngày tiếp theo, Dư Vi gần như đều trở về tìm tôi, mà đêm về, chúng ta đều sẽ ứ hự ứ hự. Cùng lúc đó, tôi phát hiện được trạng thái tinh thần của tôi cũng đang sản sinh biến hóa, trở nên càng ngày càng suy yếu.

Thẳng đến nửa tháng sau, có một sinh viên đi làm về nhìn thấy tôi, bị tôi doạ sợ mất mật, gã nói: “Anh Tề, anh thật sự không bị gì sao? Tại sao em cứ cảm thấy anh sắp chết đến nơi!"

Tôi mệt mỏi ngồi trước máy vi tính, xua tay mắng: “Có chú mới sắp chết chết..."

Nói xong, tôi thấy Thập toàn đại bổ hoàn trên bàn cũng sắp uống hết, nhưng hình như không có chút tác dụng nào. Nhưng tôi ngẫm nghĩ, có nên mua thêm 2 hộp, dù sao có vài loại thuốc là mãn tính, uống một lần chắc chắn không có hiệu quả.

Nhưng sinh viên này vẫn không chịu đi, gã nói tiếp: “Anh Tề, em thật sự cảm thấy anh nên đi khám bệnh viện, hoặc có lẽ là tìm đạo sĩ!"

"Đạo sĩ cái đầu chú, thằng ranh miệng chó không thể khạc ngà voi, cẩn thận anh tháng sau tăng thêm 100 tệ tiền phòng!" Tôi cười mắng.

Cậu sinh viên ngồi ở trên cầu thang nói: “Không phải đâu Anh Tề, em từng nghe người trong nhà nói, sau khi một người trúng tà, thân thể sẽ nhanh chóng suy nhược, cuối cùng lúc chết, chỉ còn lại có một người khô mà thôi!"

"Người khô?" Trái tim tôi bỗng đập mạnh.

"Dạ, ý em là xác khô đó!" Cậu sinh viên nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói, "Anh Tề anh phải cố giữ sức khoẻ, chúng em đều không muốn anh bị làm sao, dù sao phòng ở của anh giá rẻ nhất. Nếu anh chết, em biết đi đâu thuê phòng!"

"Đi đi! Nói chuỵện xúi quẩy quá, nhanh đi làm đi, nếu không... chú có tin ông chủ Vampire làm thịt cậu không!" Tôi cười nói.

Cậu sinh viên cười ha ha, lập tức chạy đi, nhưng tâm lý của tôi lại không bình tĩnh nổi, tôi đi về phía cái cân trong sân gần đó, nhưng đôi chân mềm nhũn, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo. Cứ như cơ thể của mình là cái xác không hồn, đứng cũng không vững, nhưng sau khi lên cân lại càng hoảng sợ, ta cao 1m8, vốn là 75 kg, giờ lại biến thành 40 kg!

Tôi kinh ngạc đến mức ngậm miệng lại, vội vàng vén áo lên, phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, cơ thể của tôi gầy đến mức chỉ còn lại có da bọc xương, nhìn cảnh tượng này, tâm trạng của tôi cũng chìm xuống.

Tôi suy tư, tôi thành ra như vậy bắt đầu từ khi Dư Vi đến thuê phòng, chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến Dư Vi?

Tôi căng thẳng, bất an, suy nghĩ càng lúc càng kinh khủng, trải qua bao lần mây mưa, không còn vừa thấy gái đẹp, đã tϊиɧ ŧяùиɠ leo lên tận óc. Giờ toàn thân tôi vừa mệt mỏi vừa căng cứng, chỉ đi một đoạn đường ngắn thôi, tôi phát hiện mình đã đổ đầy mồ hôi.

Tôi thở hổn hển, vịn tường suy tư, Dư Vi chỉ xuất hiện vào buổi tối, hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều vào lúc tôi mất cảnh giác. Đến gần sáng, cũng sẽ đột ngột biến mất, lúc đầu, tôi cũng không cảm thấy không ổn, nhưng giờ xem ra, mọi cử động của Dư Vi đều quỷ dị.

Người phụ nữ Dư Vi này chắc chắn có vấn đề! Tôi đã đi đến kết luận, dự định lần này sẽ chú ý hơn, dù sao tôi cũng không muốn chết ở trên bụng của đàn bà. Hơn nữa Dư Vi có phải là phụ nữ hay không tôi cũng không chắc, trong nhà của tôi còn có ba mẹ già, nếu tôi vì ham muốn hưởng thụ du͙© vọиɠ mà bỏ mạng, vậy thì bất hiếu đến cỡ nào.

Hơn nữa tôi tới thành phố này phấn đấu, còn không phải là vì có thể kiếm ít tiền, lúc về quê có thể giúp ba mẹ nở mày nở mặt, để họ gặp bạn cũ có thể nói con họ cũng có tiền đồ. Nhưng mấy ngày này tôi lại vất bỏ ước nguyện ban đầu, bị du͙© vọиɠ che mờ hai mắt.

Tôi mua mấy chiếc cameras, kết nối với mấy chỗ bên trong tiểu khu, những cameras này đều là hàng xách tay, trang bị pin, dù giá rất đắt, mỗi một cameras đều có giá hơn 200 tệ. Hơn nữa còn là hàng sida, nhưng không có gì quan trọng hơn so với tính mạng của tôi.

Tôi giấu kín camera, dùng để theo dõi hành tung của Dư Vi, tôi rất muốn biết, bấy lâu nay Dư Vi đã trốn ở đâu vào ban ngày, hoặc đang làm gì, cô ấy bảo đi tìm việc làm, nhưng tôi e rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

Bởi vì quá yếu, tôi phải rất vất vả mới lắp đặt xong cameras, tôi vô cùng mệt mỏi, chân run đến mức đứng cũng khó. Tôi uống rất nhiều nước, nhưng cũng không có ích gì, còn lại là đợi đến tối, Dư Vi xuất hiện.

Nhưng giờ tôi đã không còn chờ mong như trước kia, nhưng cảm giác sợ hãi đã bao trùm tâm trí tôi, tôi rất sợ, giờ tôi có thể vượt qua hay không.

Nếu tôi chết ở trên giường, tôi sợ tờ báo sáng mai của thành phố sẽ in ảnh tôi và cái chết của tôi. Và bố mẹ tôi ở nơi đất khách quê người sẽ biết tin tức của tôi, bọn họ sẽ buồn biết bao, tôi không dám nghĩ xa hơn, tôi tuyệt đối không thể thất bại... tuyệt đối không!

Như thường lệ, tôi ăn cơm xong, bèn ngồi trước máy vi tính xem phim truyền hình, đến 8 giờ, cái nên tới sẽ tới. Tôi ngây ngốc quay đầu lại, rốt cục nhìn thấy Dư Vi với nụ cười tươi rói trên môi, sắc mặt hồng hào, nheo mắt nhìn tôi, nụ cười kia ở trong mắt tôi, giống như nụ cười của ác ma.