Chương 3: Rượu say loạn tính

Kỳ Thần Dị đã ở vị trí cao trong một thời gian dài, từ trước tới nay đều coi khinh chuyện chất vấn. Đừng nói là Quý Nguyên, hắn đứng ở phía xa, không có chút dao động, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức vô cùng đáng sợ.

Nhưng Quý Nguyên đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Nhất là từ ba năm trước, sau khi hắn hỏi Kỳ Uyển vấn đề kia thì đã luôn luôn phải cảm nhận điều này.

“Trong điện thoại di động của Uyển Uyển có cài định vị à?” Quý Nguyên bắt đầu phân tích: “Anh còn biết quần áo của cô ấy bị bẩn. Đừng nói là anh còn điều tra cả máy giám sát của trường học nhé. Anh trực tiếp mang quần áo tới, biết rõ cả đêm cô ấy đều không mua hoặc là giặt quần áo. Thế nên là, nghe lén?”

“Suy đoán không tệ.” Đôi môi của Kỳ Thần Dị khẽ nhếch lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận, lông mày kiêu ngạo khẽ nhướn lên: “Liên quan gì tới cậu?”

“Thì ra anh có sở thích nghe lén chuyện giường chiếu của em gái mình à? Nếu như sở thích này bị bại lộ...” Âm cuối của Quý Nguyên cao lên, ra vẻ nghi hoặc, sau đó cười thành tiếng: “Tôi suýt chút nữa thì quên mất, công chúng không biết mối quan hệ giữa anh và Kỳ Uyển, thế nên anh có thể yên tâm thoải mái mà lừa cô ấy lên giường!”

Kỳ Thần Dị vung tay lên đấm cho Quý Nguyên một cái, Quý Nguyên cũng không chịu để yên, vươn tay ra đỡ lại, cánh tay của cả hai người đều đau nhức.

“Anh?”

Kỳ Uyển đang chải tóc, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì thò đầu ra xem, sau đó lập tức biến sắc.

Cô vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy ra ngoài, dây váy còn chưa được buộc chặt.

Quý Nguyên phát hiện ra khẩu vị của Kỳ Thần Dị rất trẻ trung, Kỳ Uyển mặc bộ váy màu xanh, trông phấp phới gió xuân. Bản thân Kỳ Uyển còn nhỏ tuổi, mái tóc dài xõa xuống bả vai, trông xinh xắn đáng yêu vô cùng.

Hoàn toàn không phù hợp với sở thích của một người đã ngoài ba mươi tuổi như Kỳ Thần Dị.

Kỳ Uyển không dám ném cái túi đựng quần áo đi, trả lại cho Kỳ Thần Dị, cúi đầu nói cảm ơn. Kỳ Thần Dị lại lấy chiếc mũ len bên trong ra đội cho cô: “Buổi sáng lạnh.”

Kỳ Thần Dị nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối của cô ra sau tai, lại vô thức đẩy bàn tay đang che ngực của cô ra, thắt dây váy cho cô thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp. Động tác của hắn vô cùng thành thực và tự nhiên.

Quý Nguyên phát hiện ra toàn thân Kỳ Uyển không được thoải mái.

Trên thực tế, chuyện này cũng không có gì kỳ quái cả. Từ khi Quý Nguyên quen biết Kỳ Uyển đến giờ đã biết, cô gái nhỏ này ở trước mặt người khác thì khoa chân múa tay, nhưng ở trước mặt anh trai mình thì lại ngoan ngoãn giống như một chú chim nhỏ.

Nhưng mà hôm nay Kỳ Uyển sợ đến choáng váng rồi.

“Uyển Uyển.” Mắt thấy Kỳ Thần Dị muốn đưa Kỳ Uyển đi, Quý Nguyên lập tức vươn tay kéo cô lại. Cô gái nhỏ mất hồn mất vía lảo đảo một cái, ngã vào trong l*иg ngực Quý Nguyên.

“A Uyển.” Kỳ Thần Dị nhíu mày, nhiệt độ không khí giống như đột nhiên hạ xuống vài lần.

“Nói một câu, nhanh thôi.” Quý Nguyên cố chấp ôm Kỳ Uyển vào lòng, nắm lấy bàn tay đang phát run của cô: “Tối qua anh hỏi em một vấn đề, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Từ giờ trở đi em sẽ là bạn gái của anh, đúng không?”

Cho dù Kỳ Uyển có thông minh đến đâu thì khi ở trước mặt Kỳ Thần Dị cũng trở nên hồ đồ. Cô ngu ngơ trả lời Quý Nguyên: “Ừm, đúng, đúng.”

Quý Nguyên cúi đầu hôn lên gương mặt Kỳ Uyển một cái, mỉm cười rạng rỡ: “Vậy anh về trường học chờ em.”

...

Kỳ Uyển bị Kỳ Thần Dị nhét vào trong xe. Không có tài xế, Kỳ Thần Dị tự mình lái xe đến căn hộ cao cấp của mình.

“Đừng xoa nữa.”

Nhiệt độ đầu thu khá lạnh, Kỳ Uyển rùng mình, liên tục xoa hai tay vào má, bị Kỳ Thần Dị đánh vào tay một cái. Tay cô lập tức đỏ lên một mảnh, Kỳ Uyển nhanh chóng đưa lên miệng thổi.

“Thế nào, bây giờ biết sai rồi à? Dám làm không dám chịu?”

Kỳ Thần Dị ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo hai chân. Rõ ràng là hắn ngồi còn Kỳ Uyển thì đứng, thế mà cô lại cảm thấy bản thân bị chèn ép rất nhiều. Kỳ Uyển cúi đầu, không nói lời nào.

“Nói chuyện.” lời nói của Kỳ Thần Dị chẳng khác nào mệnh lệnh. Kỳ Uyển giật mình một cái, suýt chút nữa hoảng sợ bỏ chạy.