Chương 2.2: Ý đồ không an phận

Quý Nguyên cúi đầu hôn cô, ngòn ngọt, mang theo vị đào. Có lẽ là vì là đặc sản miền nhiệt đới, nhưng cũng không tính là khó ăn.

“Anh bỏ qua buổi tiệc chào mừng như thế, mọi người chắc đau lòng lắm.” Kỳ Uyển xoay người, khép hai chân lại, co thành một đòn mà ngồi lên đùi Quý Nguyên nghịch điện thoại di động: “Anh nhìn đi, anh nhìn đi, có người suy đoán anh tái hợp với bạn gái năm xưa! Này, là người bạn gái nào thế?”

“Nếu như cứ thổ lộ là coi như bạn gái thì anh phải có đến mấy vạn người bạn gái, em muốn hỏi người nào?” Quý Nguyên tính toán số lượng fan hâm mộ của mình, nhướn mày với Kỳ Uyển: “Nếu tính như vậy thì mười một năm trước em chính là bạn gái của anh.”

Kỳ Uyển cảm thấy hơi chóng mặt, không nói lại được hắn: “Bị mọi người quan tâm như vậy, giải thích cũng phiền phức.”

“Trễ máy bay nên không đến kịp, lý do này cũng chẳng có gì kỳ quái cả.” Quý Nguyên lắc lắc nửa chai rượu đào, thản nhiên trả lời vấn đề của Kỳ Uyển.

“A đúng rồi!” Kỳ Uyển bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì, cô bật cười thành tiếng, sau đó nhìn Quý Nguyên bằng ánh mắt không tốt đẹp gì: “Đàn anh Quý, anh có thể cho em chụp một bức ảnh được không? Em dùng nó đổi lấy thẻ chạy thể dục hộ buổi sáng!”

Kỳ Uyển nhìn về phía Quý Nguyên, âm thanh mềm mại đến mức có thể vắt ra nước, ánh mắt lấp lánh: “Sư huynh, cho em chụp một tấm ảnh thôi?”

Quý Nguyên uống một ngụm rượu, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà hôn Kỳ Uyển, đẩy hết rượu trong miệng sang miệng cô. Kỳ Uyển bị sặc, ho khan không ngừng, hai mắt đẫm lệ: “Anh muốn mưu sát em à?”

“Có còn muốn chụp ảnh nữa không?” Quý Nguyên vuốt ve cánh môi cô, thừa dịp cô mở miệng ra thì nhanh chóng chen ngón tay vào bên trong miệng cô, chơi đùa với chiếc lưỡi của cô, khiến cô không nói nên lời.

Chẳng bao lâu sau, Kỳ Uyển cảm thấy buồn ngủ. Quý Nguyên nằm cạnh cô, cũng không chợp mắt.

Nửa đêm Kỳ Uyển chợt bừng tỉnh, Quý Nguyên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn an, lại hỏi: “Ba năm qua đã chạy đi đâu? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện, không trốn anh nữa à?”

Kỳ Uyển còn đang ngái ngủ, mơ mơ màng màng trả lời: “Chỉ là tình cờ thi cùng trường với anh thôi, tình cờ gặp anh, anh còn giúp em chắn một ly trà sữa, sao em lại phải trốn anh?”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Quý Nguyên không muốn vòng vo với cô nữa, muốn nghe chính miệng cô thừa nhận rằng mình thực ra vẫn luôn chú ý đến anh.

“Ván cờ cuối cùng của anh hôm trước, nước cờ thứ bảy mươi.”

“Siêu xấu, cướp tài bất lợi.” Kỳ Uyển bỗng nhiên mở to mắt, lắc đầu nói: “Em không biết, em đã không chơi cờ nữa rồi.”

“Ba năm trước em thua ván cờ này?’ Quý Nguyên cảm thấy hơi tức giận: “Thua một ván cờ là không chơi cờ nữa, lại còn biến mất? Kỳ Uyển, em đã là người trưởng thành rồi, cũng không phải là chưa từng thua! Em có biết như thế sẽ là một sự tổn thất lớn thế nào không?”

Kỳ Uyển không nói chuyện với hắn nữa, kéo chăn ngủ.

Rốt cuộc thì đó là một sự đả kích lớn thế nào mà khiến cô không giải thích cũng không tranh cãi? Quý Nguyên suy nghĩ rất lâu mà cũng không nghĩ ra được.

Hắn bỗng rùng mình một cái. Sau khi Quý Nguyên đóng cửa sổ lại thì mới phát hiện căn phòng này không có chăn dự bị. Tất cả chăn màn đều bị Kỳ Uyển bọc lấy rồi, một cái góc chăn cũng không chịu thò ra cho hắn đắp.

...

Sáu giờ sáng hôm sau, chuông cửa reo lên. Quý Nguyên suy nghĩ một chút, nhìn xuyên qua mắt mèo, hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy người đứng bên ngoài là Kỳ Thần Dị.

Đôi mắt hẹp dài vẫn uy nghiêm như vậy, mặc dù là cách một tấm cửa, nhưng Quý Nguyên vẫn cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Quý Nguyên mở cửa ra, Kỳ Thần Dị đi vào bên trong, hoàn toàn không thèm nhìn hắn.

Kỳ Thần Dị quét mắt nhìn khắp căn phòng, sau đó thu lại khí thế trên người, cầm một túi quần áo đưa cho Kỳ Uyển, phân phó: “Mặc vào, đi thôi.”

Kỳ Uyển không kịp mặc qυầи ɭóŧ. Cô co quắp kéo vạt áo sơ mi, cố gắng che đi cái mông nhỏ, nhanh chóng cầm lấy túi quần áo rồi chạy vào trong nhà vệ sinh nhanh như thỏ.

Giọng nói của Kỳ Thần Dị vô cùng trầm thấp, giọng nói có chứa đao: “Đừng có ý đồ xấu với A Uyển, con bé còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện.”

“Cuối cùng cũng bại lộ.” Quý Nguyên cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn lên phần ga giường có mấy vệt nước mờ ám, còn có vài vết đỏ sậm: “Cũng chẳng phải một mình tôi có ý đồ xấu.”

Quý Nguyên chắc chắn Kỳ Thần Dị đã nhìn thấy, nhưng phản ứng của Kỳ Thần Dị lại bình tĩnh đến mức quá đáng.

Người tức giận chợt đổi lại thành Quý Nguyên, hắn cắn răng nói: “Tôi chỉ có thể coi là có ý đồ xấu. Còn anh thì sao, nếu như bắt tay vào hành động thì chẳng phải sẽ không bằng cầm thú sao?”