Chương 39: Chạy

Một ngày Hồ Xích Thâm và Hồ Oanh Oanh đều ở thư phòng, từng là của Hồ phụ. Hắn ngồi xử lý văn kiện, nàng nằm trên sô pha ngâm nga bản nhạc. Hắn là áo sơ mi trắng, nàng lại là váy ngủ trắng.

Hồ phụ mẫu ra đi đã gần nửa năm.

"Anh, anh có nhớ hồi trước anh vì cứu em mà trọng thương, trong phòng bệnh em cho mẹ anh một ngàn không?" - nàng đột nhiên nhớ đến hỏi, hoài niệm lúc ấy hắn không xu dính túi, mặc nàng khi dễ.

"Là một ngàn hai." - hắn đạm nhiên nói, không bị nhắc đến nợ cũ mà mất mặt.

"Anh nhớ kĩ thế." - nàng ngạc nhiên nói, chuyện đã lâu như vậy rồi.

"Còn nhớ cả tiền lãi nữa." - hắn đi đến bên sô pha ngồi xuống, nàng thuận tiện gối đầu lên đùi hắn.

"Anh biết lúc đó em đùa mà, nhưng nếu là nói thật, thì sẽ là bao nhiêu tiền nhỉ?" - nàng trêu đùa ngước mặt nhìn hắn nói.

"Toàn bộ gia tài của anh." - hắn cúi thấp đầu đối diện nàng.

"Nhiều như vậy!" - nàng vui vẻ đẩy hắn ra ngồi dậy, giả vờ đưa tay ra đếm đếm.

"Vậy em là tiểu phú bà rồi, không, là đại phú bà." - nàng ngã về phía sau, lại gối đầu lên đùi hắn. Hắn cưng chìu vuốt tóc nàng.

"Tiểu Thâm Tử, cho trẫm an bài cái đối tượng." - nàng cao ngạo nói.

Tay hắn đang chỉnh lý tóc nàng ngừng lại.

"Đối tượng?" - hắn không tin được tai mình mà hỏi lại.

"Anh không nghe đại sư nói sao? Em bóc trúng quẻ nhân duyên a." - nàng tuyệt đối tin tưởng ánh mắt của hắn.

"Em thấy... anh thế nào?" - hắn thâm tình hỏi, nàng không hiểu mà nhìn hắn, hắn thế nào là thế nào.

"Anh nói quẻ nhân duyên, có thể là hai ta không?" - hắn nhìn thẳng mắt nàng, đè ép nỗi sợ bị từ chối xuống mà hỏi lại lần nữa. Hắn cảm thấy mình đã cho nàng đủ thời gian rồi, hai người ở chung đã dần không giống anh em, càng giống... vợ chồng.

"Anh!" - nàng lớn tiếng gọi, như muốn dùng một tiếng anh trai đánh thức hắn.

Hắn như bị tiếng anh kia đông cứng, cứ thể bị nàng đẩy ra, cảm nhận hơi ấm của nàng rời khỏi, nghe tiếng bước chân vội vã của nàng, nghe tiếng nàng mở cửa đi ra.

Vì sao? Vì sao nàng lại chạy?

Hắn không màng tính mạng cứu nàng từ tay bọn bắt cóc.

Hắn thương tích đầy mình cũng muốn tự kiếm tiền mua quà sinh nhật tặng nàng.

Hắn mua cả con phố chỉ để làm nàng nở mặt nở mày trước mặt khuê mật.

Hắn gϊếŧ Hồ phụ để nàng không phải làm con cờ liên hôn, gả cho người nàng không yêu.

Hắn gϊếŧ Hồ mẫu để chứng minh hắn và nàng có khả năng, họ không phải anh em ruột.

Hắn diệt Phúc gia và đe dọa Lăng gia, vì họ đều muốn ly gián quan hệ của nàng với hắn.

Hắn xây dựng cả cơ ngơi đều vì nàng, để nàng có cuộc sống vô lo vô nghĩ, tất cả đã có hắn.

Nàng vì sao còn muốn chạy? Nàng cho rằng mình có thể chạy thoát sao?