Hồ Xích Thâm tan tầm về nhà, Hồ Oanh Oanh ngồi sẵn ở xích đu đợi hắn, đây như một thói quen. Hắn đi tới, đẩy xích đu cho nàng một hồi.
Gió lạnh thổi bay làn tóc búi hờ của nàng, bộ váy dài tay dài màu xanh tím nhạt đung đưa, cái áo khoác lông cáo mềm mượt. Hắn đỡ nàng dậy muốn đưa nàng vào nhà vì gió đêm đã bắt đầu thổi.
"Anh, gần đây tâm em cứ không yên, em muốn lên miếu." - đây cũng là một thói quen bị hắn dưỡng ra, có gì cứ nói với hắn, hắn sẽ làm giúp nàng.
"Được, anh sẽ an bài, cũng muốn xin cho em cái bùa bình an." - hắn không tin Phật, nhưng có thể nói chuyện Phật giáo với nàng hàng giờ liền, nói suốt nên khí chất của hắn cũng khác với thương nhân khác, còn thêm cao vời vợi không thể xâm phạm.
Cuối tuần, hai người và vài bảo vệ hạ nhân thu thập hành trang lên núi. Người Hồ gia ra ngoài, tất nhiên phải rầm rộ.
"Nhìn đi, không biết là lão phu nhân nhà nào đi cầu phúc thắp hương đấy." - thường dân tụm năm tụm ba nói về đoàn xe đang thẳng hàng chạy qua.
"Có phúc thật, con cháu hiếu thảo, đi đâu cũng tiền hô hậu ủng."
"Ngươi nhìn những chiếc xe này đi, người ngoại quốc tới đây cũng chưa lái được, nhà này còn là một đoàn hộ tống."
Nàng ở trong xe nhịn không được bị chọc cười, hắn cũng cười theo.
"Anh làm lớn quá rồi đấy, người ta đều nói em là lão phu nhân rồi." - nàng đùa vui liếc hắn, tay còn ấn nhẹ thái dương làm bộ người già phiền não.
"Anh còn lớn hơn em bốn tuổi, em là lão phu nhân thì anh chính là lão thái gia." - lão phu nhân là vợ của lão thái gia, hắn thâm ý mà nói.
"À đúng rồi, bùa bình an em tặng anh còn giữ không?" - nàng bỗng nhớ tới, nếu cũ rồi thì hôm nay xin cái mới.
Hắn lấy ví tiền ra, bên trong là bùa bình an còn bảo quản tốt, còn bên cạnh là ảnh chụp nàng với hắn.
Ảnh chụp này hắn in ra rất nhiều, có ba cái còn in khung lớn đặt ở phòng khách, phòng hắn và hầm rượu.
"Xem như anh biết điều, anh mà đánh mất nó là biết tay em." - nàng dù nói vậy nhưng biết hắn sẽ không đánh mất.
Hai người dừng xe dưới núi, dựa vào hai chân mà đi lên miếu. Đừng nhìn nàng ngày thường không vận động, đi miếu chuyện này nàng đi thường xuyên, vài hạ nhân rơi phía sau thở hổn hển nàng cũng chưa thở gấp.
"A di đà phật, thí chủ, đây là thẻ nhân duyên." - ai nói hòa thượng thì không mua chuộc được.
"Thật sao? Đến đúng lúc quá." - Hồ gia quả thật cần thêm hơi người, phảng phất như nàng một ngày ở nhà chỉ gặp hắn một người, đôi lúc ra ngoài làm từ thiện cũng luôn có hắn đi theo.
Chỉ lúc hẹn với Lý Mị Quyên và Đỗ Quyên Ca hắn mới cho nàng đi một mình, ít ra nàng cho là thế, vì hắn còn cho người trong tối bảo vệ nàng. Nhưng hai nàng ta một người gả một người hẹn hò sắp gả. Nàng cũng ngại đi làm phiền bọn họ.
Nhìn thế nào vị hôn phu của Lý Mị Uyên cũng không bằng một góc anh nàng, nhưng y đối nàng ta hảo là được, tuyệt đối đừng như anh nàng đời trước.
Xin được hai bùa bình an, nàng giữ hết. Quẻ nhân duyên lúc nàng không để ý bị hắn lấy đi, để ở hầm rượu.