Chương 7: Không có cơ hội

Ngoài cửa là Khổng Duy.

Anh chàng này đi cùng và phát hiện ra tên của Chu Sở Sở từ Lục Nhất Hành và ngay lập tức quyết định gọi thẳng tên của cô là Sở Sở.

Khi theo đuổi một cô gái, phải thẳng thắn, nếu bạn bỏ qua họ, mối quan hệ sẽ liền tiến qua bạn nhanh chóng.

Khổng Duy nghĩ rất tốt.

Anh có rất nhiều bạn gái, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu Chu Sở Sở.

Cô bé rụt rè, mắt ướt và đỏ mặt khi nói chuyện.

Có một Lục Nhất Hành l*иg khí "Đừng đánh tôi" khắp người.

Nhìn trông bộ dáng có vẻ rất buồn cười, khá thú vị.

Anh muốn theo đuổi cô.

Nhưng ai sẽ nói cho anh biết.

Tại sao ngày hôm qua người đối mặt với Lục Nhất Hành và nhóm của anh ta với khuôn mặt cứng đờ giờ lại xuất hiện tại nhà của Lục Nhất Hàn với khuôn mặt đỏ bừng?

“Em tới lấy hàng của người chuyển phát nhanh.”

Chu Sở Sở đối với Khổng Duy lộ ra một nụ cười cứng ngắc, liền về nhà của mình.

“Hai người rốt cuộc là tình huống như thế nào?”

Ở hành lang Khổng Duy đứng ngẩn ra.

“Ở gần hơn thì có cơ hội hơn.”

“Hả?”

Lục Nhất Hành xoa xoa cằm, sờ soạng hai bầu ngực không ngừng đung đưa từ đêm qua dường như vẫn còn trong lòng bàn tay thực sự mềm mại.

"Ý tớ là, cậu không có cơ hội."

-----

Khi Chu Sở Sở mở điện thoại trở lại, màn hình tràn ngập tin tức từ Trần Kiều.

"Hừm, con bé này, dám lỡ hẹn với chị mình sao?"

"Thật sự là quá phí đấy, nơi này thật sự rất náo nhiệt. Còn có nhiều soái ca, tha hồ chọn lựa một anh mà mang về."

Một tấm selfie chống cằm. Đôi môi đỏ rực, thật đẹp.

“Không trả lời tin nhắn của chị, nhất định là em bệnh rồi.”

“Có bệnh thì nghỉ ngơi thật tốt, đừng thức khuya, công ty sẽ không ép bản thảo đâu, em yên tâm. Hãy nghỉ ngơi thật tốt. "

Chu Sở Sở khóc lóc, ném điện thoại đi và vùi đầu vào gối.

Làm sao cô có thể có một người bạn tốt như Trần Kiều.

Giàu có, ưa nhìn và là một phụ nữ quyền lực.

Chu Sở Sở đã chống lại tất cả các mối quan hệ xã hội lâu dài và ổn định kể từ khi cô còn nhỏ.

Ngoài những người thân mà cô không thể lựa chọn, bạn bè và bạn học đều là những tồn tại mà cô không thể trốn tránh.

Các bạn cùng lớp thay đổi từ lớp này sang lớp khác và rất ít bạn bè của cô có thể chịu đựng được tinh thần thu mình của cô.

Chỉ có Trần Kiều, giống như một mặt trời nhỏ, tiếp tục tỏa sáng và rực rỡ, gửi nhiệt huyết và tình yêu của mình đến Chu Sở Sở .

Để duy trì mối quan hệ thân thiết như vậy với cô.

Vì vậy, so với bạn tình lâu dài.

Chu Sở Sở chỉ muốn duy trì tình một đêm với Lục Nhất Hành.

Cô gần như có thể thấy điều gì sẽ xảy ra sau khi hứa với Lục Nhất Hành.

Xác định quan hệ, ngủ mấy lần, sau đó cố ý xa lánh người ta bởi vì không giỏi duy trì quan hệ, cuối cùng gặp mặt cảm thấy khó xử.

Chu Sở Sở không muốn làm điều này, chứ đừng nói đến như Lục Nhất Hành.

Lý trí nói với cô rằng từ chối Lục Nhất Hành là lựa chọn tốt nhất để duy trì mối quan hệ lâu dài.

Tục ngữ có câu, tình quân tử nhẹ như nước.

Nhưng đó là Lục Nhất Hành.

Anh trông đẹp, phía dưới to và công việc tốt.

Khi còn học đại học, cô vẫn nhớ anh rất lâu.

Chu Sở Sở đang lăn lộn trên giường thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô bật dậy khỏi giường.

“Xin chào."

Giọng nói của Chu Sở Sở vẫn còn dấu vết của tối hôm qua và nó có chút khàn khàn.

Bên kia dừng lại một cách nghi ngờ.

“Đi tìm đàn ông sao?”

Là Trần Kiều, Trần tiểu thư.

"..."

Chu Sở Sơ che mặt.

Lục Nhất Hành, anh là một người đàn ông hoang dã?

Khi Trần Kiều chấp nhận sự đồng ý của cô, cô ấy lập tức cười thành tiếng.

"Thật sự là đi tìm nam nhân. Em được lắm Chu Sở Sở, em đã trưởng thành, xem ra chị mỗi ngày đều không cần lo lắng đời tư của em nữa, em không có việc gì, chị cũng yên tâm hơn rồi.

Đáng thương hôm qua chị là người cô đơn còn phải lo lắng cho em nhưng không nghĩ được em cũng đang có khoảng thời gian vui vẻ."

Giọng nói của Trần Kiều lười biếng và cô ấy mang theo khí chất của tiểu thư khi cô hành động như một đứa trẻ.