Chương 15: Thừa Nhận

Đang đi được một đoạn thì đột nhiên Tạ Khương nghe được bước chân đằng sau cùng một giọng nói.

“Này, tôi đưa cô về.” Phó Cảnh ung dung đút túi hướng chỗ Tạ Khương đi tới.

“Chẳng phải cậu đang chờ Lam Mặc Nhi cùng về sao?” Tạ Khương nghi hoặc hỏi.

Phó Cảnh thản nhiên đáp, “Cậu ấy và thầy An có chút chuyện.”

“Đây là Lam Mặc Nhi nhờ cậu?”

Phó Cảnh ngập ngừng một lát, sau đó đáp, “Không phải."

“Vậy thì không cần đâu. Tôi tự về được”. Tạ Khương không nhìn cậu mà đi xuống cầu thang.

“Vậy nếu phải thì sao?” Phó Cảnh hỏi lại.

“Thì cũng không cần.” Tạ Khương trực tiếp trả lời.

Phó Cảnh cảm thấy bực mình. Ý tốt của cậu mà cô lại muốn từ chối sao?

“Cô không phải là muốn phụ ý tốt của bạn cô chứ?”

Tạ Khương nghĩ thầm. Nếu Lam Mặc Nhi đã nhờ cậu đưa cô về thì cô cũng không nên trực tiếp cự tuyệt như thế, ngược lại sẽ làm Lam Mặc Nhi hiểu lầm Tạ Kiều. Hơn nữa, cơn đau này của cô mặc dù bây giờ đã đỡ hơn nhưng bụng dưới cũng có thể bùng phát lại bất cứ lúc nào.

Sau một lúc, hai người đã đến trước cổng trường. để cậu ta theo đến trạm xe buýt là được, Tạ Khương nghĩ thầm.

“Vậy cảm ơn trước." Cô quay đầu nhìn Phó Cảnh nhỏ giọng đáp.

Phó Cảnh thấy cô nhìn mình, ánh mắt hơi ngưng lại, Sau đó, cậu đút vào túi áo, khoé môi vô thức nở ra nụ cười hài lòng.

Sau một hồi trên đường không ai nói chuyện, Phó Cảnh đột nhiên mở lời, “Bây giờ cô thấy thế nào?”

“Đã tốt hơn nhiều.” Tạ Khương đáp, “Lam Mặc Nhi vì sao lại ở phòng y tế?"

“Cậu ta bị say nắng nên ngất xỉu.”



Tạ Khương hỏi tiếp, “Là cậu dìu về sao?”

Phó Cảnh thản nhiên trả lời, “Không. Là Triệu Viên dẫn cậu ta đi."

Chợt, Tạ Khương quay sang nhìn Phó Cảnh, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu thực sự thích Lam Mặc Nhi sao?”

Phó Cảnh hơi ngẩn ra trước câu hỏi đột ngột của Tạ Khương. Cậu đột nhiên cảm thấy chột dạ. Phó Cảnh hơi lắp bắp nói, “Liên...liên quan gì đến cô?”

Tạ Khương thấy cậu trong mắt là một mảnh hỗn loạn liền quay đi nhìn về phía trước, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cậu không cần phải la toáng lên làm gì". Cô chỉ là muốn xác định lại một chút, không ngờ cậu ta lại phản ứng như vậy.

“Cũng đã đến trạm xe buýt. Cậu về đi." Tạ Khương xoay người đang định đi thì Phó Cảnh đột nhiên cao giọng hỏi.

“Lam Mặc Nhi có biết không?”

“Cậu nghĩ sao?” Tạ Khương hỏi lại, ánh mắt hơi đổi nhìn Phó Cảnh.

“Vậy là cậu ta đã biết? Nhưng vì sao...?”

Đột nhiên, Tạ Khương ngắt lời, “Tôi không biết. Cậu tự đi mà hỏi cậu ta". Nói xong, cô xoay người bước lên xe. Chiếc xe buýt thoắt cái đã mất dạng.

Phó Cảnh dõi theo bóng chiếc xe buýt rời đi, khoé môi nhếch lên nụ cười nhạt.

*****

Lam Mặc Nhi sau khi được bác sĩ Hà kiểm tra không thấy có gì khác thường thì cũng được cho ra về. Cô thu dọn đồ đạc đi ra cửa, đúng lúc nhìn thấy An Nhất Đông đang dựa vào tường bên cạnh, ánh mắt đang hướng về phía bầu trời xa xăm.

“Thầy An.” Lam Mạc Nhi nhẹ kêu lên, đánh tan những suy nghĩ trong đầu của An Nhất Đông. Anh Nhất Đông đẩy đẩy gọng kính, xoay người cười nhìn Lam Mặc Nhi.

“Đi thôi."

Hai người sóng vai đi qua hành lang hướng về phía cổng trường. Sau một lúc, Lam Mặc Nhi cất giọng nói.

“Thầy đang muốn làm gì?”



An Nhất Đông cười trấn an, “Em không cần lo lắng.”

“Vừa nãy Tạ Kiều, thầy chính là muốn dò xét thái độ của cậu ấy?” Lam Mặc Nhi nghi hoặc hỏi.

An Nhất Đông quay sang nhìn Lam Mặc Nhi, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, nhưng sau đó anh vỗ nhẹ bả vai Lam Mặc Nhi, nở ra một nụ cười ấm áp.

“Em nếu đã biết thì còn cần gì phải hỏi."

Lam Mặc Nhi định nắm lấy tay An Nhất Đông, nhưng cô phát hiện hai người cách cổng trường chưa xa, nên tay Lam Mặc Nhi chuyển hướng nắm lấy vạt áo anh, xoay người đối diện ánh mắt điềm nhiên của An Nhất Đông.

“Nhất Đông, anh cũng có thể trông cậy vào em mà. Em là bạn thân của Tạ Kiều, em có thể quan sát cậu ta dễ dàng hơn anh.”

“Lam Mặc Nhi, bây giờ chúng ta đang ở trước cổng trường. Em đừng có làm loạn. Thầy không muốn lôi em vào..."

“Không muốn lôi em vào! Lúc nào cũng như thế. Nhất Đông, anh có thật sự tin tưởng em không?” Lam Mặc Nhi ngắt lời An Nhất Đông, ánh mắt hằn tia lửa giận bất ngờ bộc phát, bàn tay cô nắm lấy vạt áo của anh siết chặt.

An Nhất Đông im lặng nhìn Lam Mặc Nhi, đáy mắt chìm trong suy nghĩ.

“Nhất Đông, em không muốn làm một con ngốc trong bóng tối không biết gì cả.” Lam Mặc Nhi tha thiết nhìn An Nhất Đông.

Lam Mặc Nhi nắm tay An Nhất Đông nhẹ nhàng hoà giải, “Em không hề có ý gì hết. Em chỉ muốn giúp anh mà thôi.”

An Nhất Đông thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, trầm giọng nói, “Vậy chuyện vừa nãy có phải là em cố ý hay không?”

Lam Mặc Nhi nghe xong thi như bị điểm huyệt. Cô cúi đầu, hơi ngập ngừng nói, “Em...em…”

“Vậy ra em vẫn còn suy nghĩ đến chuyện lúc ở quán bar hay sao?” An Nhất Đông hỏi tiếp.

“Em...Đúng vậy! Cho dù chuyện đó đã qua, nhưng em vẫn thể quên được những gì em thấy hôm đó".

An Nhất Đông thoát khỏi bàn tay của Lam Mặc Nhi thản nhiên đáp, “Nếu em vẫn giống như bây giờ thì anh chưa thể tin tưởng giao cho em chuyện gì được."

Nghe xong, ánh mắt Lam Mặc Nhi trở nên ảm đạm. Cô cúi đầu chào An Nhất Đông rồi sau đó đi về hướng ngược lại.

An Nhất Đông đứng nhìn người vừa mới rời đi. Anh lấy cặp kính xuống bỏ vào trong túi quần, khoé môi hiện ra nụ cười lạnh lùng.