Chương 14: Thăm Bệnh

An Nhất Đông dìu bả vai Tạ Khương đang đi khập khiễng ra khỏi sân thể dục. Tạ Khương dù vẫn đang rất đau, nhưng cô vẫn chưa mất sự tỉnh táo. Vai cô cảm giác như có một sức nặng vô hình đang đè nén, làm cô có chút không thoải mái. Mắt thấy bóng cô Trương vừa khuất sau bức tường sơn trắng, Tạ Khươngcố gắng nhịn cơn đau phía dưới bụng, điều chỉnh lại tư thế đang vô cùng xiêu vẹo khó coi của mình, nhẹ nhàng lách người rời khỏi bàn tay của An Nhất Đông. Cô cúi gằm mặt, cố che giấu ánh mắt hơi mông lung của mình, nhỏ giọng nói.

"Em có thể tự đi được, không cần phiền thầy." Tạ Khương hiểu hơn ai hết vì sao mình lại đau như vậy. Vì thế cô càng không thể để thầy biết.

An Nhất Đông nhìn người vừa mới tránh người sang một bên bèn thu tay lại, ánh mắt trìu mến nhìn Tạ Khương như một người thầy từ ái đang nhìn học trò của mình.

"Thầy không thấy phiền. Thầy thấy em hiện giờ đang rất không khỏe. Hay là em cảm thấy thầy dìu em không thoải mái?"

"Không phải đâu, thầy", Tạ Khương vội kêu lên. Thật sự cô không biết làm cách nào thì An Nhất Đông mới chịu rời đi đây. Cô không thể nói mình đau bụng là vì nguyệt sự. Thật là vô cùng mất mặt!

"Thôi được. Em đã không muốn như thế thì để thầy dìu em đến trước cửa phòng y tế, sau đó thầy sẽ rời đi. Thế nào?" An Nhất Đông nhìn Tạ Khương, ánh mắt kiên quyết không cho cô từ chối.

"Vậy được." Rốt cuộc cũng đã nghe được câu trả lời mình muốn, Tạ Khương cũng không từ chối nữa vì cô biết điều kiện của thầy chính là ranh giới cuối cùng. Nếu còn từ chối nữa thì lại không hay.

"Thế mới ngoan." An Nhất Đông sờ đầu Tạ Khương. Em có thể mãi ngoan ngoãn như vậy thì thật tốt.

Da đầu Tạ Khương bỗng nhiên run lên. Cô cảm thấy dường như bàn tay của An Nhất Đông như thể có một dòng điện chạy qua, làm cô như lạnh sống lưng. Không hiểu vì sao nhưng cô không thích sự tiếp xúc của người này. Hay có thể là do cô đã lâu không có sự tiếp xúc thân cận với người khác giới chăng?

Hai người tiếp tục sóng vai đi trên hành lang đến phòng y tế. Tạ Khương bây giờ cảm thấy phía dưới đã không còn quằn quại như trước. Trên đường, Tạ Khương và An Nhất Đông hai người đều trầm mặc, mắt nhìn thẳng, không hề có ý muốn nói chuyện với đối phương.

Thế cũng tốt, Tạ Khương mừng thầm. Càng đỡ cho cô phải lường trước lường sau việc mình có nói gì để bị lộ sơ hở hay không.

Chợt, An Nhất Đông mở giọng nói, "Em còn nhớ chuyện đã hứa với thầy chứ?"

Tạ Khương hơi ngẩn ra. Tạ Kiều đã hứa gì với thầy An sao? Có phải là một chuyện quan trọng gì đó hay không? Tạ Khương im lặng một hồi vẫn không biết trả lời như thế nào.

Thấy cô học sinh bên cạnh ánh mắt lộ nét không hiểu, khóe môi An Nhất Đông toát ra ý cười nhạt.

"Thật sự không nhớ sao?"

"Em bị mất trí nhớ nên bây giờ không thể nhớ được. Không biết có phải là việc gì quan trọng không?" Tạ Khương làm vẻ mặt bình tĩnh, trong đáy mắt là sự lo lắng về việc mình đã vô tình quên kia.

"Không quan trọng lắm. Chỉ là nếu em không nhớ thì thầy sẽ không phải vất vả thôi", An Nhất Đông cười nhìn Tạ Khương, làm tâm cô cũng thả lỏng. Thì ra cũng không phải việc gì đặc biệt. Quả nhiên việc làm mình mất trí nhớ thật sự có lợi.

Cuối cùng cũng đã đến trước cửa màu trắng của phòng y tế. Tạ Khương ngửi thấy một mùi thuốc nhè nhẹ như không. Cô quay lại nhìn An Nhất Đông, "Cảm ơn thầy vì đã dìu em đến đây. Em vào trong trước".

Tạ Khương cúi đầu rồi đẩy cửa vào trong.

An Nhất Đông nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, ý cười trong mắt vẫn chưa tan. Anh đẩy nhẹ gọng kính đang treo trước mũi, bỏ tay vào túi quần khoan thai rời đi.

"Đúng là không nhớ thật."

* * *

Sau khi Tạ Khương vào phòng y tế, cô được chẩn đoán là bị đau bụng do nguyệt sự, nên cô được đưa một túi chườm nóng cùng một vài viên thuốc giảm đau. Tạ Khương lên giường nằm nghỉ, và chỉ trong chốc lát, cô đã chìm trong giấc ngủ sâu.

Sau khi Tạ Khương ngủ không lâu thì Lam Mặc Nhi cũng được một bạn học đưa vào giường bệnh kế bên do bị say nắng.

* * *

Sau tiết thể dục, Phó Cảnh vừa bước vào cửa phòng y tế đã thấy hai người trên giường đều ngủ say.

Bác sĩ Hà thấy người đến thì theo thường lệ nói câu cửa miệng của mình. "Cậu đến là có bệnh gì sao?"

"Không em đến thăm bệnh."

Tầm mắt Phó Cảnh hướng về phía Lam Mặc Nhi đang thở đều đều. Sau đó, khoé mắt cậu liếc sang Tạ Kiều.

Phó Cảnh hỏi bác sĩ, "Tạ Kiều bị gì vậy?"

"Chỉ là nguyệt sự đến nên bụng dưới mới bị đau thôi. Không có việc gì nữa."

Phó Cảnh ngây người một lúc. Cậu không nghĩ cái mà làm Tạ Kiều đau đến chết đi sống lại kia chỉ là do bà dì đến. Lúc đó cô trông vô cùng khổ sở, như thể đang kêu gào một vết thương do đạn bắn vào bụng.

Cậu hướng mắt về chỗ Tạ Khương đang nằm thì thấy cô cũng đang nhìn mình.

Tạ Khương bị tiếng chuông reo hết tiết làm cho tỉnh giấc. Lấy tay dụi dụi mắt, cô sờ cái túi chườm nóng đã dần nguội cùng bụng dưới đang nóng lên, cảm giác vô cùng thoải mái. Đây chính là cách mà cô luôn làm mỗi khi cô bị những cơn đau như thế này hành hạ.

Lúc còn làm cho Phương Tuyết Diệp, mỗi lần bà dì đến thì cô được chị Tuyết Diệp cho đặc cách cho nghỉ ngày hôm đó. Tuyết Diệp còn luôn dặn người mang cho cô túi chườm nóng có thể để nóng vài căn giờ cùng vài viên thuốc giảm đau. Mỗi lần như vậy cô đều nằm trên giường ngủ li bì cả ngày, sau đó đặt một chén cháo thịt đến ăn cho qua bữa.

Thường thì những cơn đau này cô đều có thể chịu được, chỉ có một vài lần là đau mất kiểm soát như hôm nay. Ánh mắt Tạ Khương ghé qua đồng hồ trên tường, đã sắp đến giờ về rồi sao?

Lúc cô nhìn lên thì thấy Phó Cảnh cũng đang nhìn mình. Tạ Khương nhìn một chút, sau đó thu lại tầm mắt, tay cô xoa xoa hai bên thái dương.

"Em đã đỡ hơn chưa Tạ Kiều?" Bác sĩ Hà nghe được tiếng sột soạt bèn đi đến bên giường cô hỏi. Tạ Khương gật nhẹ.

Đột nhiên, Phó Cảnh cất giọng nói, "Tôi không phải đến thăm cô."

Nói xong, cậu liền hối hận. Vì sao cậu cần phải phân trần điều này với cô chứ?

Tạ Khương ghé mắt nhìn qua Lam Mặc Nhi bên cạnh sau đó không nhìn cậu nói, "Cậu nói với tôi làm gì?"

"Thì.. để cô không tự mình đa tình, tưởng tôi đến đây để thăm cô."

"Tôi không rảnh để nghĩ đến mấy chuyện đó." Tạ Khương nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.

"Vậy thì tốt." Phó Cảnh thu hồi tầm mắt, sau đó lại nhìn Lam Mặc Nhi, không nói gì.

Nhìn theo tầm mắt của Phó Cảnh, Tạ Khương cũng nhìn sang giường bên cạnh, Lam Mặc Nhi đang nằm trên giường thở đều đều. Cô nghi hoặc trong lòng. Vì sao cậu ta lại ở đây? Chẳng lẽ cũng như mình sao?

Bỗng từ cửa vào xuất hiện thêm một bóng người khác. An Nhất Đông vừa vào đã thấy Phó Cảnh đang đứng bên cạnh giường là Lam Mặc Nhi. Anh mắt anh khẽ động, nhưng không biểu lộ gì. An Nhất Đông gật đầu nhìn Phó Cảnh biểu lộ chào hỏi rồi quay sang bác sĩ Hà.

"Tạ Kiều thế nào?"

"Cũng không có gì đáng ngại. Con bé vừa mới dậy."

Tạ Khương đang nằm trên giường nhưng cũng không thể nào chợp mắt thêm chút nào. Cô ngồi dậy, đang định rời giường thì thấy Lam Mặc Nhi bên cạnh cũng đã tỉnh, ánh mắt đang nhìn cô.

"Cho mình xin lỗi, Tạ Kiều. Vì mình mà cậu đã phải chịu hình phạt đến mức bụng đau như thế này." Lam Mặc Nhi ánh mắt nhìn Tạ Khương tràn đầy sự hối lỗi.

"Cũng không phải là lỗi của cậu." Tạ Khương khoát tay. Nói xong, cô lấy cặp trên giá rồi xuống giường.

An Nhất Đông thấy Tạ Khương đã không sao nên cũng không nán lại, "Cảm ơn chị Hà. Vậy tôi đi trước."

"Thầy An!" Chợt, Lam Mặc Nhi kêu lên.

An Nhất Đông quay lại, nở nụ cười ấm áp nhìn Lam Mặc Nhi, như đang đợi cô nói tiếp.

"Thầy chút nữa có thể đưa em về được không?" Sau đó, Lam Mặc Nhi như có như không ghé mắt liếc nhìn Tạ Khương. Thấy cô không nhìn thì thở phào nhẹ nhõm.

Phó Cảnh ở bên cạnh cất giọng tranh, "Để mình đưa cậu về".

Lam Mặc Nhi lắc đầu, "Mình có việc muốn nói với thầy. Cậu có thể đưa Tạ Kiều về trước giúp mình được không?"

Phó Cảnh nhìn Tạ Khương đang chuẩn bị đồ đạc để ra ngoài, ngập ngừng không nói gì. Bên kia, An Nhất Đông quan sát cuộc nói chuyện của hai người, đáy mắt xẹt qua ý cười nhạt.

Tạ Khương lúc này trên vai đeo cặp đã bước ra khỏi cửa phòng y tế.